Sau khi bữa tiệc mừng sinh nhật Ka Hee kết thúc, mọi người trong nhà cùng nhau đi đến vùng ngoại ô. Ở đó có một vùng đồi rất cao, thoải mái ngắm cảnh, là nơi rất lí tưởng để xem pháo hoa.
Eun Ri vừa leo lên đồi vừa thở hồng hộc, Young Min thấy hơi xót, an ủi cô rằng sắp đến nơi, cố gắng kéo cô lên.
Jun Seok dịu dàng đưa cho Ka Hee một chai nước suối.
- Em uống cho đỡ khát.
- Dạ - Cô đáp, không thèm nhìn mặt anh, cầm lấy chai nước đi tiếp.
"Thật khó hiểu!" Jun Seok nghiêng đầu, không hiểu thái độ của cô là có ý gì.
Trèo lên được một đoạn nữa, Im Jin lên đến đỉnh đồi đầu tiên. Anh đỡ mẹ mình, cùng với bà Kim leo lên đến nơi.
Lần lượt đến nơi là bà Lim và bà Han, theo sau là Eun Ri và Ka Hee, Jun Seok và Young Min lên sau cùng.
Ka Hee bỏ balo xuống dưới một gốc cây sạch sẽ ở gần đó. Jun Seok như vô tình như cố ý, anh cũng đặt chiếc balo bên cạnh balo của cô. Anh lên tiếng đầy bực bội.
- Ka Hee, anh đã làm gì sai sao? Sao em cứ tránh mặt anh vậy?
Quả thực là như vậy. Từ sau khi cô mơ giấc mơ kia, không hiểu tại sao lại giữ khoảng cách với Jun Seok. Còn anh thì vốn không ưa lằng nhằng, đối với thái độ khó hiểu của cô lại càng khó chịu.
- Không ạ, chẳng qua em có chuyện cần suy nghĩ - Ka Hee né tránh ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222595/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.