Jun Seok uống một hớp bia, ánh mắt không thay đổi. Anh dường như không nhìn thấy cô, hướng ánh mắt rất xa xăm.
Anh chưa từng uống bia. Cô nghĩ vậy. Không hiểu sao, cô muốn đến giật lon bia đó, nhưng đôi chân lại chẳng chịu cất bước.
Lần đầu tiên cô thấy anh buồn như vậy.
Rồi không nói gì nữa, Ka Hee xoay người, đi về phía ngược lại. Toàn bộ im ắng không chút tiếng động.
Sau khi cô đi, Jun Seok ném lon bia uống dở vào thùng rác. Anh bước đến bên tủ bán nước tự động, lấy một lon nước tăng lực, bật nắp lon uống.
Bỗng nhiên anh nhớ lại, đêm của cái hôm đi ngắm pháo hoa ấy, cô cũng đứng ở đây mua nước tăng lực đưa cho anh.
Nỗi nhớ ùa về, anh cũng nhớ lại vào cái năm anh 9 tuổi.
[...]
Năm Jun Seok lên 9, anh được mẹ đưa sang Việt Nam thăm "vị hôn thê".
Anh còn nhớ rõ, hôm đó anh chẳng hào hứng gì, nhưng lại mất ngủ để chọn bộ đồ mặc sao cho phù hợp.
Anh bước vào cổng nhà họ Baek, theo mẹ vào phòng khách. Nhưng đột nhiên mẹ anh bịt hai mắt anh lại, rồi bảo anh ra vườn chơi chờ mẹ gọi con dâu xuống.
Anh cũng chẳng muốn cãi lời. Chỉ có điều, lần đầu đến ngôi nhà này anh có chút lạ lẫm, lần mò gần nửa giờ đồng hồ anh mới biết khu vườn ở sau nhà.
Ánh nắng vàng giòn tan chiếu sáng những tán cây xanh mát. Khu vườn xanh đầy tiếng chim kêu, bướm bay trên những bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316735/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.