Ka Hee từ hôm qua đến bây giờ tìm không thấy chiếc điện thoại của mình. Cô suy đi tính lại, nếu có để quên chỉ có thể để ở trong văn phòng Hội học sinh của Jun Seok. Một chiếc điện thoại đối với cô là thừa sức mua, nhưng nó chính là chiếc điện thoại mà bố mua cho cô hai năm trước, đối với cô rất quý giá. Còn chưa kể, trong đó có rất nhiều hình của Jun Seok, bây giờ tìm lại mấy tấm đó để lưu về rất khó đi... Huống chi là cô muốn sưu tập lại từng tấm ảnh trong từng giai đoạn trong cuộc đời của anh, sau này có thể ngồi ngắm lại từng tấm một.
Cho nên, Ka Hee quyết định giờ ra chơi đến văn phòng tìm thử.
"Mời vào." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong phòng, Ka Hee hơi chần chừ, mở cửa, bước vào.
Jun Seok không biết cô đến, từ đầu đến cuối anh chỉ cúi đầu làm việc "Chuyện gì?"
Ka Hee không dám thở mạnh, bình thường anh tức giận cũng không có nói cái giọng bề trên này với cô: "Là em đến tìm điện thoại."
Anh nghe giọng cô, trong nháy mắt giật mình ngẩng đầu.
"Điện thoại?" Giọng nói của Jun Seok ôn hòa trở lại, Ka Hee mới thầm thở phào: "Vâng."
"Em làm mất điện thoại, nhưng hôm qua ngoại trừ buổi sáng em có lấy ra để vào túi áo thì không dùng đến. Em nghĩ là sáng hôm qua để quên ở đây." Ka Hee lại nói tiếp: "Hôm qua lúc anh ở văn phòng, có thấy điện thoại của em không?"
Jun Seok hướng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316662/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.