Thao ở sân bay, hắn vừa đi công tác từ Macao về, trên gương mặt hắn hiện vẻ mệt mỏi.
Lái xe về căn biệt thự tại ngoại ô Seoul, hắn uể oải bước vào nhà, nhưng cả người hắn vẫn luôn toát ra vẻ lạnh lùng.
Căn nhà sạch sẽ mà yên tĩnh, không khí im lặng tẻ nhạt nhanh chóng khơi cho hắn nỗi cô đơn.
"Thiếu gia, cậu đã về." Thím Oh cung kính đứng trước cửa chào hắn. Như đã quen với cách hắn bỏ lơ người khác, thím Oh vẫn tiếp tục nói: "Hồi nãy cô Na Yeon có đến tìm thiếu gia. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại mở được mã khóa cổng."
Tay Thao đang cởi áo khoác hơi dừng lại: "Thím đem đổi thành 3112 đi."
Thím Oh cúi đầu đáp vâng, tay đặt gọn gàng trước bụng, đợi đến khi Thao đã lên lầu bà mới ngẩng đầu.
Thằng bé này, luôn như vậy. Kể từ khi cô gái kia bỏ đi, nó lại càng trầm lặng hơn nữa.
****
Sau khi Jun Seok chọn được một mẫu điện thoại sau gần hai tiếng đồng hồ, anh nhờ người chủ tiệm gói lại thật đẹp rồi thanh toán tiền.
Kì thực, cảm giác chi tiền vì người mình yêu lại hạnh phúc như vậy sao?
Mặc dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng người bán hàng vẫn nhận ra anh. Jun Seok tùy tiện giao lưu với fan một lúc, rồi kí tặng, sau đó mới ra về.
Trên xe, Jun Seok có nghe một cú điện thoại, là Daniel gọi đến. Daniel là trợ lí của bố anh, ngày mai sẽ về Hàn Quốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316658/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.