Bà Cầm rời khỏi nhà vào hừng đông ngày thứ hai đầu tuần. Mùa hè ở thị trấn dần bớt đi cái sự hanh khô và oi bức. Thu đến, sương sớm lành lạnh vương trên mái đầu cô gái, hít vào thở ra cũng cảm thấy mũi hơi đau rát.
Hà Tranh vẫy tay chào tạm biệt, khi chiếc xe bốn bánh ấy dần khuất sau ngã rẽ ra đường lớn, cô túm chặt cổ áo khoác quay người đi về nhà. Bà Cầm sẽ không ở nhà một thời gian, Hà Tranh nghĩ có lẽ cái người đàn ông kia cũng sẽ không về nhà luôn.
Tuy bộ dáng anh bặm trợn hung hãn, nhưng khi nghĩ đến bản thân sẽ chỉ ở nhà với một người đàn ông như vậy, cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Ngày trước thấy anh cứ như một gã đàn ông đã lớn tuổi mà còn vô lại lông bông, nhưng gần đây cô mới ngộ ra, những khi anh nạt nộ bảo cô ở lại phòng thể hình đợi đến khi anh đi về chung, đều là đang muốn cô được an toàn.
Bề ngoài hầm hố là thế nhưng cũng coi như là người tử tế thiện tâm. Hà Tranh nghĩ nghĩ, anh cũng ở nhà thì tốt hơn, hiện tại chỉ còn một mình cô, xã hội ngoài kia vô số chuyện phức tạp, cô sợ người ngoài nhiều hơn là sợ ở cùng một nơi với anh.
Hà Tranh bỗng giật mình với suy nghĩ này, cô lắc lắc đầu, tát hai cái lên má cho tỉnh táo lại. Từ khi nào mà cô có suy nghĩ "người ngoài người trong" với một người xa lạ như vậy? Không được, phải tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuoc-tren-dau-moi/2553094/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.