Uyền Ngưng lầm bẩm tự hỏi anh đang làm gì mà không nghe điện thoại đang tính gọi điện cho mẹ chồng thì anh gọi đến.Vừa bắt máy, Phong An Huy đã bị nghe mắng
- "anh làm gì mà nhắn tin không trả lời, gọi điện thì không nghe máy thế hả!!!"
Người ở đầu dây bên kia chỉ cười nhẹ: "anh bận một tí...quên không cầm điện thoại ấy mà "
-"…chậc.."
Không thấy cô nói gì nữa, Phong An Huy vội vàng lên tiếng dỗ ngọt cô.Uyển Ngưng hừ một tiếng hít một hơi sâu rồi nhẹ giọng hỏi: " thế có cần em giúp gì không?"
- " không cần đâu! Mấy việc này anh làm được mà "
Cô không nói gì thêm , dù sao anh cũng đã bảo vậy rồi thì cứ để cho anh làm vậy.Bọn họ cũng đã là người trưởng thành, mấy việc nhỏ cũng có thể tự xử lí được
Uyển Ngưng kể cho anh nghe về những hoạt động nhàm chán của mình trong mấy ngày qua đang nói chuyện thì có người đến tìm nên cô đã tắt máy để đi làm đẹp
Ở đầu dây bên kia, Phong An Huy đặt điện thoại xuống ghế hơi kêu lên một tiếng rồi nhìn chiếc chiếc kẹp đang lấy những mảnh thủy tinh ra khỏi da.Vị bác sĩ thấy vậy liền nhanh tay gắp hết mảnh nhỏ rồi bôi thuốc băng bó cho Phong An Huy
Chú Phong đứng ở một bên không khỏi nhíu mày lại: " đã điều tra ra chưa?"
- " hiện tại vẫn đang điều tra ạ!" Người phía sau lập tức nên tiếng trả lời lại, chú Phong gật đầu nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thieu-gia-kho-chieu/3698294/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.