Trong vài giây nhất thời tôi không kịp phản ứng được những gì anh đang nói.
Nhưng ngay sau đó tôi cũng chợt nhận ra là anh đang nói đến chuyện gì.
Chuyện là vừa nãy lúc anh chuẩn bị nấu nướng, tôi nhất thời xúc động ôm chầm lấy anh, miệng nói: “Em yêu anh.” Sau khi nhớ lại rồi mặt tôi bắt đầu trở nên đỏ phừng phừng như quả cà chua chín.
Tôi thầm mắng mình trong lòng: “Chết tiệt, sao lúc ấy không suy nghĩ gì mà cứ thế nói thẳng ra vậy hả con ngu này?”
Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, thấy anh vẫn đang nở ra một nụ cười rạng rỡ như vậy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình.
Thật là một pha tự hủy đến từ lòng đất, nghĩ lại quá trời xấu hổ rồi.
Trần Minh Viễn đứng dậy rồi đi đến chỗ tôi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh làm tôi lo lắng tới phát run.
Anh chống tay lên bàn: “Sao vậy? Có thể nói chuyện đó được không em?” Và vẫn điềm đạm nói với tôi.
Người đàn ông này thật là… trước đây tôi đã bày tỏ hết cho anh nghe rồi, sao bây giờ lại hỏi như vậy chứ? Vừa nãy cũng đã nói đến thế rồi mà anh vẫn không thấy rõ thành ý của tôi sao?
Tôi mím chặt môi sau đó lại thả lỏng ra. Tôi biết chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi xoay ghế lại trực diện nhìn anh, thầm nuốt nước bọt nói ra hết những lời thật lòng trong trái tim mình, giọng nói run rẩy nhưng cũng không kém phần quyết liệt.
“Chính là…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thay-giao-dang-ghet-ay-lai-la-sep-cua-toi/3503251/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.