Bọn tôi đi ra ngoài một lúc thì nghe thấy tiếng chuông một lần nữa vang lên.
Lại tiết hai rồi, chúng tôi tiếp tục học môn của ông thầy đẹp trai đó tiếp.
Trong giờ học tôi thật sự không tập trung nổi so với tiết đầu, mặc dù tôi đã cố gắng để không ngủ gật nhưng đôi mắt vẫn cứ díu lại. Cũng may có con bé Mỹ Uyên ngồi cạnh nó thấy thế còn đánh nhẹ tôi một cái, nếu không chắc tôi nằm xuống ngủ lăn ra bàn mất.
Mà động tác của tôi thành công thu hút sự chú ý của người trên bục giảng.
“Em kia, em đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi.”
Ánh mắt anh ta hướng về phía tôi, đúng, là đang nhìn tôi, muốn gọi tôi lên.
Nghe thấy giọng nói vang ra từ mic kia khiến tôi hết buồn ngủ luôn, tôi nhíu mày nhìn người nọ, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Uyển Đình ơi là Uyển Đình, ngồi bàn đầu thì cũng thôi đi, mày lại còn ngủ gật lộ liễu như thế nữa, giờ bị anh ta gọi đứng lên luôn rồi.
Tôi dùng ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn Mỹ Uyên, nó thấy vậy liền chậc một tiếng, lắc đầu như đang muốn nói: “Mày thì tao hết cứu rồi.”
Được rồi, đứng dậy thì đứng dậy, nhưng mà nãy anh ta mới hỏi cái gì vậy?
“Em trả lời câu hỏi vừa nãy đi.” Trần Minh Viễn đứng trên bục giảng nhìn tôi.
Câu hỏi nào? Câu hỏi gì? Vừa nãy tôi còn ngủ gật thì làm sao mà nghe được anh ta hỏi gì chứ?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thay-giao-dang-ghet-ay-lai-la-sep-cua-toi/3489819/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.