Ngày hôm sau, mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao và ánh nắng đã chiếu đến vị trí giường Phương An đang nằm, cô mới vật vờ tỉnh dậy. Đầu đau như búa bổ và cổ họng khô rát nồng nặc hơi rượu, Phương An lếch thếch bước ra khỏi phòng ngủ để tìm nước uống. Tường Vy đang nhặt rau trong bếp, thấy cô bước vào thì khẽ trách: 
- Con ma men cậu đã biết dậy rồi cơ à? 
Phương An uống liền một hơi hết cốc nước rồi vừa đưa tay lên quấn mái tóc dài gọn ghẽ sau gáy vừa uể oải nói: 
- Đau đầu quá đi mất! Tớ cứ tưởng uống rượu vang thì không say nào ngờ say không tưởng. 
- Cậu đã không uống được rượu rồi còn không biết đường tránh đi. Lần nào uống rượu say là y rằng gây chuyện! 
- Tớ đã gây ra chuyện gì á? Sao tớ không nhớ gì hết nhỉ. 
Phương An khổ sở bóp trán, càng bóp càng thấy đau, cảm giác như đang có hàng trăm con ong vò vẽ đang xây tổ trong đầu cô ngay lúc này. 
- Cậu đấy. Hôm qua anh Nhân đưa cậu về trong tình trạng say khướt và ngủ như con cún con. 
- Haiz! Vậy mà cậu nói nghiêm trọng cứ như tớ lỡ đi phóng hỏa đốt nhà người ta đấy! 
- Cậu không đốt nhà người ta, mà chỉ đốt hết danh dự của anh Nhân thôi. Cậu có biết hôm qua cậu uống say, xong bêu xấu anh ấy trước mặt bao nhiêu người không hả? 
- Thật á? 
Mặt Phương An méo xệch. Tường Vy kịch liệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thanh-xuan/2096542/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.