Ở Mộ Vân hiên, Trần công tử có tiếng là tiêu tiền như nước, tú ông tướng công thấy hắn, người nào không vui vẻ ra mặt.
Trần Tử Nhiên thong dong phe phẩy chiết phiến, đang muốn hỏi “Tịnh Ngọc”, phía sau lại đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo của nam nhân: “Trần công tử…”
Cái giọng này… Trần Tử Nhiên thầm cả kinh, chẳng lẽ là… Chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Từ Mộng Phi đang cất bước vào cửa.
“Thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng a, Trần công tử…” Từ Mộng Phi cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, cười không có hảo ý tới gần Trần Tử Nhiên.
Thần tình Trần Tử Nhiên cứ như vậy ngẩn ra.
Cần phải biết trong mắt thái tử gia, tiếu dung của trạng nguyên gia kia chính là đương đại cực phẩm, có thể khiến cho tất cả tướng công trong Mộ Vân hiên này thất sắc.
Tỉ mỉ hồi ức một phen, cũng chính là hôm đó trên chiếc ghế ở Mộ Vân hiên này, thái tử gia từng hữu hạnh nhìn thấy một lần, còn bị mê cho thần hồn điên đảo, sau đó liền…
Vì thế lúc này, trong chốc lát, thái tử gia vẫn không cách nào dời mắt.
Đợi đến khi Từ Mộng Phi đi tới trước mặt, thần trí thái tử gia mới tỉnh táo, liếc xéo bảo: “Thực là khéo ha, Từ công tử.” Học giọng điệu của Từ Mộng Phi, nhấn mạnh xưng hô, khẽ cười nói: “Từ công tử im không hé răng theo bản công tử một đường, thật đúng là khó khăn.”
“Nói hay lắm.” Từ Mộng Phi vươn tay ôm eo thái tử gia, phát hiện người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-than-rat-ban/110280/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.