Ta thường nghĩ, nếu Hoa phi xảy ra chuyện gì, Hoàng đế có thể hay không thật sự muốn mạng của ta, tốt xấu gì thì nói, chúng ta từ nhỏ cũng đã quen biết cũng nên có chút cảm tình a….
Vị đương kim hoàng đế này, năm đó là bát vương Lưu Hi, có thể nói là ông nội của ta một tay cứu về. Lưu Hi trong cung là hoàng tử thứ tám, vốn không thể chiếm ưu thế ngôi vị, lại bởi vì từ trong bụng mẹ mang bệnh, từ nhỏ cơ thể ốm yếu, tiên hoàng thượng võ nên càng không để vị bát hoàng tử này vào mắt. Trong cung người người lợi thế, gặp mẹ con bát hoàng tử thất thế liền hùa nhau khi dễ, cắt xén bổng lộc, tham ô cơm áo, bát hoàng tử bệnh nặng sốt cao, thậm chí ngay cả Thái y cũng không chữa nổi. Là nhờ tiểu cung nữ trong cung trên đường chặn ông nội ta không ngừng dập dầu quỳ xin, ông nội ta vì thế mới đến xem bệnh chẩn trị cho Lưu Hi.
Lưu Hi thực ra bị bệnh gì ta cũng không rõ, nhưng xem thần sắc gia gia cũng có thể đoán tuyệt đối không phải là đau đầu cảm sốt thông thường. Tiểu hài tử kia hơn ta ba tuổi, bộ dáng so với ta gầy nhỏ hơn, khuôn mặt tái nhợt nhiều năm nay đỏ bừng quỷ dị, đi không quá vài bước liền thở hồng hộc, ai cũng cho rằng hắn sống không quá mười tuổi, lại không nghĩ rằng sau khi gia gia trị mười năm, bệnh trị tận gốc, lơ đãng chớp mắt hắn đã cao hơn ta hai cái đầu, không còn bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-than-co-toi/118337/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.