Mỗi khi Nghiêm Tiểu Vũ hướng ta khóc lóc kể giang hồ võ lâm cớ nào hung hiểm, cái gọi là đại hiệp cỡ nào hung tàn, bọn họ là con tép trên giang hồ phải làm sao giữ đầu mà sống, ta đều cười nhạt. Rõ ràng Thái y chúng ta mới chân chính là đem đầu treo ở lưng quần mang trên người!
Theo thống kê, chúng ta thường xuyên nhất được nghe ba câu:
Một, không chữa khỏi cho nàng/hắn, mang đầu đến gặp trẫm!
Hai, nếu nàng/hắn xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ để tất cả các ngươi chôn cùng!
Ba, ngay cả bệnh này cũng không chữa nổi, trẫm nuôi các ngươi để làm gì!
Dù sao, cứu người là thiên chức của chúng ta, cũng chẳng có gì hay ho, chỉ cần không may sơ sẩy, nhẹ thì một người chết, nặng thì mọi người cùng chết. Nói ngắn gọn, nghề nghiệp Thái y này, tiền thu thì thấp, phiêu lưu lại cao, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể kiếm thêm chút thu nhập, tỷ như thay Đông cung nương nương mang cho Tây cung nương nương thuốc phá thai, hoặc là thay Tây cung nương nương đưa cho Hoàng Thượng thuốc tráng dương, làm mấy chuyện này đúng là có chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Ta liền hỏi gia gia, làm mấy chuyện như thế chẳng phải rất thương thiên hại lí sao, có câu lương y như từ mẫu mà?
Gia gia nói: “Quên con mẹ nó y đạo! Sống sót quan trọng nhất!”
Nghe vậy nhưng những điều ta lo lắng cũng không thể xóa bỏ. Càng nghĩ, muốn sống sót phải thoát khỏi cái bộ dạng Thái Y Viện này, xa rời Hoàng cung, nhưng ai bảo tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-than-co-toi/118336/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.