Yến Bạch nắm hộp gỗ đen sì trong tay, bên trên thô ráp, không có lấy bất kỳ một hoa văn trạm khắc nào.
"Thứ phế phẩm như vậy cũng dám mang cho bổn cung", biểu hiện lộ ra vài phần chán ghét, Yến Bạch thẳng thừng bước vào phòng, tiện tay ném hộp gỗ sang một bên.
Lại nói, Tử Chiêu sau khi từ tiểu viện của Yến Bạch về tới sân viện của mình thì lập tức vào phòng thu dọn đồ đạc. Hồng Lang cũng là tận lực thu xếp, chủ yếu là mang theo vài bộ y phục, cùng một số tin tức mới thu được. Cứ như vậy, vừa tới rạng sáng đã rời đi.
Tới tận giữa trưa hôm sau, Yến Bạch chậm rãi tỉnh dậy, tự mình rửa mặt rồi thay một bộ y phục bắt mắt như thường lệ. Cước bộ có chút ỳ trệ, lê từng bước ra ngoài. Bất quá dưới chân lại vấp phải vật gì đó, gương mặt vốn yêu nghiệt kia lại phủ lên một tầng lười biếng như mèo, ngay tức khắc đập xuống nền đất. Đương nhiên, chủ nhân của gương mặt hoa lệ ấy bàng hoàng tới nỗi nằm yên bất động, phải mất một lúc mới có thể hoàn hồn.
Hắn nửa tỉnh nửa mê lồm cồm bò dậy, kiện y phục trên người đã có chút xộc xệch. Nhãn thần mông lung vội vã đảo mắt khắp phòng, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là vật trời đánh nào vừa khiến hắn phải ngã xuống như vậy, làm hư hại tới phong tư trác tuyệt của hắn.
Sau đó, thứ thu hút lực chú ý của Yến Bạch cư nhiên lại là một hộp gỗ màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151135/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.