Tử Chiêu nâng mắt dõi theo bóng lưng cao lớn có phần ảm đạm của Yến Bạch. Nhìn bóng dáng hắn đã khuất sau cánh cửa, nàng mới vươn người, không nhanh không chậm thu dọn trà cụ trở về.
Hồng Lang ở một bên vẫn quan sát mọi chuyện từ đầu tới cuối. Nàng nhấc chân tiến tới giúp Tử Chiêu thu dọn luôn chỗ anh đào tùy ý để trên bàn, ánh mắt không che dấu một tia nhìn khó hiểu: " Tỷ tỷ, tại sao không nói cho hắn biết chính mình còn sống? Hơn nữa còn để hắn hiểu lầm ca ca của tỷ".
Tử Chiêu ôm bộ trà cụ trong lòng, vừa đi vừa nói: "Năm đó hắn giúp ta rời Kinh, cuối cùng lại nghe tin ta vì chuyến đi đó mà xảy ra chuyện. Nhìn biểu hiện vừa rồi thì chuyện này rõ ràng vẫn còn là bóng ma trong lòng hắn. Nếu ta đột nhiên xuất hiện rồi nói rằng ta còn sống, chỉ e hắn sẽ chịu một trận đả kích không nhẹ. Tới lúc đó không biết sẽ còn cho ra biểu hiện gì. Chuyện này cũng không cần vội. Lại nói cho tới giờ Yến Bạch cũng không tính là có quen biết với Tử Hàm, dù có hiểu lầm một chút cũng không phải chuyện gì đáng lo ngại".
Hồng Lang nghe vậy thì cũng gật gù cho là phải. Nhìn nàng như vậy, Tử Chiêu lại nhớ tới một chuyện, liền bắt lấy cơ hội này mà buông lời chọc ngoáy: "Muội đó, bản tính thích trêu ghẹo người khác. Cùng với Yến Bạch chính là giống nhau".
"Cái gì? Muội sao có thể tính cùng một chỗ với hắn. Tỷ không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-su-toi-don-nguoi-vi-su-so-lanh/3151134/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.