Buổi tối chúng tôi nướng thịt.
Tôi vừa nướng thịt vừa trò chuyện với Tiểu Trương, rồi “ting” một tiếng, thông báo WeChat vang lên.
Tôi mở ra xem, là tin nhắn của sếp.
Sếp nói: ““Há mồm cười to thế, không sợ gió lùa à?”
Tôi méo mặt.
Sếp đang ở đâu mà giám sát tôi vậy?
Tôi nịnh nọt trả lời: “Sếp, anh muốn ăn gì?”
“Không ăn.”
Không ăn là tốt nhất, tôi tiếp tục vừa trò chuyện với Tiểu Trương vừa nướng thịt.
Kết quả chúng tôi nướng cả buổi, đều bị các nữ đồng nghiệp khác lấy hết.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Tiểu Trương an ủi tôi: “Không sao, không sao, chúng ta tiếp tục nướng.”
Sau đó…
Lại một nhóm đồng nghiệp đến.
Tiểu Trương chuồn mất.
Chỉ còn lại mình tôi vất vả nướng thịt.
“Tôi muốn ăn cà tím nướng, mực nướng, nấm nướng… Nhanh lên!” Sếp như quỷ đói đầu thai.
Cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại từ chối đám sói đói này.
Kết quả, khi tôi mang những thứ này vào dâng lên sếp, sếp đang vừa uống rượu vang vừa đọc sách.
Tôi: "..."
Cảnh tượng này thật sự rất ra vẻ ta đây.
Nhưng cũng rất mãn nhãn.
Quả nhiên người đẹp trai làm gì cũng đúng hu hu.
“Sếp, thịt nướng xong rồi.”
Sếp liếc nhìn một cái: “Đột nhiên không đói nữa, cô tự ăn đi.”
Tôi: "..."
Vậy thì tôi xin phép miễn cưỡng vậy.
Không biết có phải ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sep-doc-mieng-cua-hua-tro-ly/3746059/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.