"Anh ơi, anh làm em sợ chết khiếp rồi." Cuối cùng Từ Chu Dã cũng có sức lực để làm nũng, cậu lẩm bẩm.
"Không phải do thấy tâm trạng em không tốt nên giúp em phân tán sự chú ý à." Thẩm Mạn nói: "Đã dám công khai đăng lên Weibo rồi còn sợ anh hỏi à?"
Từ Chu Dã vùi đầu vào cổ Thẩm Mạn, Thẩm Mạn tưởng cậu vẫn còn buồn nhưng hóa ra đứa nhóc này đang cười, cười đến mức toàn thân hơi run rẩy không thể kiểm soát được.
Thẩm Mạn: "... Vui đến thế à?"
Giọng Từ Chu Dã tràn ngập ý cười: "Đăng lâu như vậy rồi sao giờ anh mới phát hiện ra thế."
Hồi đó, khi cậu đăng bức ảnh đó lên Weibo, cậu còn nghĩ nếu Thẩm Mạn nhận ra ngay thì cậu phải giải thích thế nào nhưng Thẩm Mạn căn bản không nhận ra nguồn gốc của chiếc cúp. Phải rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy, ai mà nhớ nổi một chiếc cúp làm bằng nhựa mà Từ Chu Dã thì nhớ, thậm chí cậu nhớ rõ hơn cả Thẩm Mạn. Cậu nhớ từng chi tiết của chiếc cúp và càng nhớ người đã nâng nó lên, dù người trong ảnh đã quên, cậu vẫn nhớ thay anh rõ ràng từng li từng tí.
"Khi em đăng lên đã nghĩ, nếu anh hỏi thì em sẽ lấp l**m thế nào." Lúc đó cậu không nhận ra bị tra hỏi lại là một chuyện đáng sợ đến vậy, chỉ là muốn khoe khoang về chức vô địch đầu tiên mà cậu và Thẩm Mạn cùng giành được.
Từ Chu Dã ngậm lấy d** tai Thẩm Mạn, cắn nhẹ, l**m rồi di chuyển dọc theo vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151552/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.