Dù đau buồn đến mấy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tin tốt duy nhất là tình trạng của ông ngoại đang dần hồi phục, các chỉ số sinh tồn đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày diễn ra tang lễ là một ngày trời quang mây tạnh, gió hơi lớn.
Từ Chu Dã ôm khung ảnh viền đen đi đầu, Thẩm Mạn lẫn vào trong đám đông, lặng lẽ nhìn bóng lưng Từ Chu Dã.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Từ Chu Dã đã tiều tụy đi nhiều, chiếc áo phông cậu mặc trông rộng hẳn.
Giữa sự ồn ào hỗn loạn của đám đông, nỗi buồn rầu giữa hai hàng lông mày cậu vẫn không thể che giấu. Khi hạ huyệt, Bạch Sơ Đồng lại ngất đi một lần nữa, bà ấy cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đã phải chia lìa âm dương với mẹ mình.
Bố Từ Chu Dã cẩn thận bế bà ấy trở lại xe.
Từ Chu Dã đứng bên mộ, nhìn bức ảnh trên bia mộ, chợt quay đầu lại tìm kiếm điều gì đó trong đám đông.
Rất nhanh, cậu tìm thấy người mình muốn tìm— Thẩm Mạn đứng ở góc khuất của đám đông.
Thẩm Mạn lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng nỗi ai oán không thể xua tan và sự lo lắng sâu sắc. Thấy cậu nhìn mình, anh nhẹ nhàng mở miệng làm khẩu hình: "Sao vậy?"
Không sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ đến thôi.
Từ Chu Dã nghĩ, mình có nhiều người ở bên thế này mà còn đau buồn đến vậy thì Thẩm Mạn năm xưa đã một mình chịu đựng những chuyện đó như thế nào.
Yêu một người sẽ luôn thấy xót xa, luôn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi/5151551/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.