Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản và thay một bộ quần áo sạch sẽ, Từ Chu Dã vội vã ra ngoài. Thẩm Mạn định cùng cậu đi bệnh viện nhưng Từ Chu Dã nhất quyết không đồng ý, bắt anh phải ngủ một giấc ở nhà rồi mới được đi.
Cũng không trách Từ Chu Dã, lúc này sắc mặt Thẩm Mạn trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn chút máu. Anh gần như không ăn không ngủ suốt hai ngày, cộng thêm viêm nhiễm chưa tiêu hết, cơ thể đã đạt đến giới hạn, Từ Chu Dã sờ trán anh, nghi ngờ anh đang sốt nhẹ.
"Không sốt." Thẩm Mạn lẩm bẩm.
"Được được được, không sốt." Từ Chu Dã nói: "Vậy anh ngủ một giấc thật ngon rồi hãy qua."
Từ Chu Dã xuống máy bay là chạy thẳng đến bệnh viện, trên người vẫn mặc bộ quần áo từ hai ngày trước, hôm nay bố cậu đã về cậu mới có thời gian về nhà tắm rửa, tiện thể mua lại điện thoại và làm lại sim.
Nói đến cũng thật trùng hợp, trên đường đi cậu luôn cảm thấy bồn chồn trong lòng, giục tài xế chạy nhanh hơn. Cậu về tới dưới nhà mình giữa cơn mưa lớn, còn chưa kịp cất ô đã thấy Thẩm Mạn ngồi dựa vào tường.
Khoảnh khắc đó, Từ Chu Dã còn nghi ngờ mình bị ảo giác, tại sao lại thấy Thẩm Mạn lẽ ra phải cách xa cả ngàn dặm lại ngồi trước cửa nhà mình.
"Thẩm Mạn, Thẩm Mạn—" Xác định đó không phải ảo giác, Từ Chu Dã bước nhanh lao tới.
Trạng thái Thẩm Mạn không tốt chút nào, trên mặt không rõ là nước mưa hay mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi-tay-tu-tu/5107493/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.