Thẩm Mạn chờ tin nhắn của Từ Chu Dã đến nửa đêm, điện thoại thường ngày luôn để chế độ im lặng khi ngủ giờ đã kéo âm lượng lên tối đa. Hơn ba giờ sáng, cơn buồn ngủ lơ mơ bị tiếng tin nhắn đến làm cho tỉnh giấc.
Mắt còn chưa mở, anh đã vội với lấy điện thoại, Thẩm Mạn mở khóa màn hình, hé mắt nhưng chỉ thấy một tin nhắn quảng cáo.
Từ Chu Dã vẫn không có tin tức.
Chắc là nhà cậu có chuyện gì rồi? Thẩm Mạn cảm thấy lo lắng bất an, thời đại này ai cũng dán mắt vào điện thoại, dù thế nào cũng nên trả lời tin nhắn rồi.
Không lẽ chuyện anh và cậu ấy hẹn hò bị gia đình phát hiện, rồi bị bắt về rồi à? Thẩm Mạn nghĩ thầm, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn này anh thà bị Từ Chu Dã đá còn hơn.
Nghĩ đến đó, anh lại thấy buồn cười cho chính mình. Thẩm Mạn thở dài, rồi lại thở dài lần nữa, nằm trên gối trằn trọc không yên.
Thế là anh bò dậy lướt điện thoại.
Xấu quá... Màn hình tối phản chiếu một khuôn mặt sưng phù quá mức, lần đầu tiên Thẩm Mạn ghét nhìn mặt mình.
Nhớ ra hình như tối qua quên uống thuốc chống viêm, Thẩm Mạn mò mẫm trên đầu giường một lát, tìm thấy hộp thuốc bẻ hai viên.
Nhưng bình nước đã hết, anh quá lười để dậy lấy nước, đành nhét hết thuốc vào miệng rồi nuốt khan xuống họng.
Viên thuốc không có lớp đường bao đắng kinh khủng, xộc thẳng lên từ cuống lưỡi. Trong bóng tối, Thẩm Mạn trợn tròn mắt nhìn trần nhà mờ ảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi-tay-tu-tu/5107492/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.