Chiều Chủ Nhật, trận đấu của đội đang đứng gần cuối bảng xếp hạng tích điểm diễn ra. Không ngoài dự đoán, trận của ACE kết thúc đúng tám giờ tối.
Vẫn là tỷ số 2-0, họ giữ vững vị trí số một trên bảng xếp hạng.
Trong khi tiếng hò reo ngoài sân vang dội, Từ Chu Dã lại nhận ra Thẩm Mạn có vẻ hơi lơ đãng. Ngay cả sau khi trận đấu kết thúc, bàn phím ngoại vi mà anh tự mang theo cũng quên không tháo xuống, cuối cùng vẫn là Từ Chu Dã nhìn thấy rồi tiện tay giúp anh lấy xuống.
Trận xong, cả đội chuẩn bị lên xe buýt về, Thẩm Mạn nhìn đồng hồ: "Các cậu về trước đi, tôi có chút việc."
Người quản lý nghi ngờ liếc anh: "Việc gì đấy, cậu cũng yêu đương rồi à?"
Thẩm Mạn lười giải thích: "Đúng, tôi cũng yêu đương rồi."
Câu này vừa nói ra, động tác trong phòng nghỉ lập tức khựng lại. Từ Chu Dã người đang cầm bàn phím cười tủm tỉm, nghe vậy cũng bất giác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạn, ý cười trong mắt phút chốc biến mất, thay bằng vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Quản lý: "Thật hay giả thế?"
Thẩm Mạn lại chẳng hề nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí xung quanh, cúi đầu nghịch điện thoại: "Sao mọi người đều có thể yêu mà em thì không?"
Quản lý nói: "Cậu cả ngày chẳng ra ngoài bao giờ, lẽ nào yêu qua mạng?"
Trong đội, Thẩm Mạn là người ghét ra ngoài nhất, nhưng có lẽ đối với anh việc không thích ra ngoài lại chẳng phải chuyện xấu...
Thẩm Mạn đáp: "Trong hợp đồng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi-tay-tu-tu/5107438/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.