Tối hôm đó, khi Từ Chu Dã trở về, cậu mang cho Thẩm Mạn một túi lớn đồ ăn khuya.
Cậu gõ cửa phòng Thẩm Mạn, trông chẳng khác nào một chú chó con vừa đi kiếm ăn về, cái đuôi vui sướng vẫy tít phía sau.
Thẩm Mạn mở cửa ra liền thấy một chú cún con hạnh phúc đang đứng trước mặt mình.
"Đội trưởng, em mang đồ ăn khuya cho anh nè." Từ Chu Dã cười tươi, hàm răng trắng đều lộ ra dưới ánh đèn.
"Cảm ơn." Thẩm Mạn nhận lấy nói lời cảm ơn.
Do dự một thoáng, Thẩm Mạn lên tiếng: "Đúng rồi..."
Từ Chu Dã: "?"
Thẩm Mạn lại nuốt lời: "Thôi, không có gì." Ban nãy vốn định dặn Từ Chu Dã hôm nay đừng vào Weibo nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu nói ra thì càng dễ khiến người ta tò mò đi xem.
Không ngờ, Từ Chu Dã vốn định đi, lại quay đầu hỏi: "Đội trưởng, anh có xem Weibo chưa?"
Thẩm Mạn: "..." Quả thật đúng kiểu cái hay không nói, nói cái dở.
Từ Chu Dã dè dặt hỏi: "Đội trưởng có phải không vui không?"
Thẩm Mạn: "Cũng không hẳn." Cậu dừng một chút, rồi bổ sung: "Những lời trên mạng, em đừng để trong lòng." Anh sợ Từ Chu Dã hiểu lầm.
Từ Chu Dã lại nghiêm túc đáp: "Không sao đâu, em chỉ để tâm lời của đội trưởng thôi!"
Giọng điệu và ánh mắt cậu thành thật đến mức khiến Thẩm Mạn bỗng thấy không được tự nhiên.
"Ngủ ngon nhé." Từ Chu Dã nói lời tạm biệt.
Thẩm Mạn gật đầu.
Mùa hè ở thành phố C, nóng đến mức khiến người ta phát sợ.
Thời tiết gần bốn mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-tren-bau-troi-tay-tu-tu/5107437/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.