Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)
Buổi chiều hôm ấy trở về gặp cô, không ngờ người nghênh đón tôi thật là ngoài ý muốn, ngồi ở phòng khách – là người mẹ hai năm qua chưa gặp mặt của tôi.
“Về rồi à.” – Mẹ tôi, Phác Ngọc Quyên, mỉm cười buông chén trà trong tay đứng dậy, nhàn nhã khéo léo.
“Sao mẹ lại tới đây?” – Tôi đứng ở ngưỡng cửa một lúc, rồi mới bước vào.
Mẹ nhìn tôi, thái độ vẫn như thế, không quá nhiệt tình cũng không xa cách rõ rệt, một lúc lâu sau bà lên tiếng – “An Kiệt……mẹ nghĩ con nên theo mẹ về Trung Quốc.”
Tôi sửng sốt, mí mắt vô thức cụp xuống, nhàn nhạt hỏi – “Mẹ dựa vào đâu mà…muốn con trở về?”
Phác Ngọc Quyên tiến tới vài bước nửa ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói – “Con à, mẹ mong con có thể trở về.”
“…Con biết rồi.” – Vẻ mặt mỏi mệt không gì bằng – “Bao giờ mẹ về, con về cùng mẹ.”
“Chị cả, đêm nay chị ở lại đây không?” – Cô chẳng biết từ bao giờ đã đứng tựa cửa phòng bếp.
“Không, chị về quán rượu.” – Mẹ buông ra, phủi nếp nhăn trên quần áo, giọng điệu khách khí lạ lùng – “Mai chị sẽ tới, phiền em rồi.” – Nói đoạn lại quay sang tôi – “An Kiệt, con chuẩn bị một chút đi, nếu hôm nay quá gấp gáp, chúng ta có thể lui lại một ngày.”
“Không đâu.” – Tôi nói.
“Con ngoan.” – Mẹ vừa cười vừa nói.
Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, tôi lạnh nhạt.
“An, chị ấy là mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/2010590/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.