Edit: Juu_chan
Tịch Si Thần đứng bên cửa sổ, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch những cánh hoa bách hợp, quần áo bệnh viện đã thay ra rồi, mặc một bộ đồ thường ngày nhạt màu, cạnh mặt dưới ánh nắng có phần mỏi mệt, chưa kể đến những sợi tóc dài phủ trên trán, tạo thành bóng che đi ánh mắt.
Ngày hôm qua không tới bệnh viện, anh cũng chẳng gọi điện cho tôi, có một số việc, cả tôi và anh đều quá thận trọng.
Đi đến bên cạnh anh lấy những cành bách hợp ra, thay vào đó là những bông hồng trắng tươi mới.
Tịch Si Thần quay đầu nhìn tôi, biểu hiện rất bình tĩnh, làm như sớm biết đến sự hiện diện của tôi, hai giây sau lại nhìn những bông hồng trắng tinh khôi kia, dịu dàng cười nhẹ – “Thật là cô gái không biết nghe lời.”
“Đã thành thói quen mất rồi.” – Bình tĩnh đáp lời, nhưng tôi cũng không chắc anh đang muốn nói đến chuyện mua hoa này…hay còn chuyện gì khác nữa.
“Ra ngoài đi dạo cùng anh được không?” – Kéo lấy tay tôi, giọng nói nghe rất ôn hòa nhưng không cho phép từ chối, có đôi lúc tôi còn cảm thấy, Tịch Si Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận.
“Ngày kia, em sẽ đi Phần Lan.”
Bàn tay đang nắm siết chặt lại – “Ừ.” – Giọng nói bình thản.
“Ngày mai ra viện.” – Tôi nhàn nhạt nói – “Khi nào anh về Trung Quốc?”
“Cô của An Kiệt cũng đến Pháp rồi phải không?” – Tịch Si Thần nhẹ nhàng đưa tay gạt những sợi tóc rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-mua-dong-am-ap/2010574/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.