Tưởng Vân Thư chỉ tốn mười phút để đến bệnh viện Đế Đô.
Lúc không chờ được thang máy mà chạy bộ lên cầu thang, anh mới phát hiện mình còn đang mang dép lê, loẹt xoẹt chạy một đường hết sức ồn ào.
Phòng cách ly Bạch Đường rất dễ thấy, nguyên một đám người vây quanh vào một góc, Lâm Bạch Trú nhìn thấy anh đầu tiên, "Mau đến đây! Tiêm một liều ức chế trước đã!"
Tưởng Vân Thư dứt khoát cởi áo khoác ra, xắn tay áo ngủ còn chưa kịp thay để kim tiêm xuyên qua làn da, anh hỏi thẳng: "Tôi phải làm gì?"
"Đầu tiên là phóng pheromone trấn an bệnh nhân trước," Lâm Bạch Trú vừa nói vừa dán miếng dán ức chế mạnh hơn cho Tưởng Vân Thư, "sau đó thì đánh dấu tạm thời, từ từ rót pheromone vào."
Trong mười phút này Trịnh Như Vân cũng đứng ngồi không yên, cậu ta sợ Tưởng Vân Tô sẽ cố tình không đến bệnh viện cứu Bạch Đường, sợ vì sai lầm nhất thời của mình mà khiến tình trạng của Bạch Đường chuyển biến xấu hơn.
Cũng may, cuối cùng cậu ta cũng gặp được cái tên alpha vẫn luôn bạo hành Bạch Đường, nhưng khi nhìn thấy thì thật sự có chút không nhận ra, so với ba năm trước khi đến trường học thì thay đổi quá lớn, bất luận là vẻ ngoài hay khí chất.
Trịnh Như Vân hung hăng uy hiếp: "Tốt nhất là anh chỉ nên đánh dấu tạm thời thôi."
Qua một khoảng thời gian, hai người dường như đã bình tĩnh hơn, đứng cách nhau rất xa.
Lâm Bạch Trú châm chọc: "Yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-loai-a-nay-ma-cung-co-o/3169051/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.