Edit: Lune
Gần bậc thang, người tốt Tiêu Trí đang giữ bóng, câu được câu chăng đập bóng xuống mặt sân.
Mồ hôi tiết ra chảy dọc theo sống mũi, hơi thở nóng hầm hập của thiếu niên tản trong không khí, mắt nhìn thẳng về phía tước, hiển nhiên không nhìn Thầm Băng bên cạnh.
"Tớ ném rổ, cậu có thể uốn nắn cho tớ được không?" Thầm Băng vẫn còn đang trà.
Văn Vĩ và Quản Khôn ngồi gần đó cũng không nghe rõ tiếng nói chuyện lắm.
Lần đầu tiên Tiêu Trí nhìn thẳng vào cậu, cảm xúc trong ánh mắt bị xen giữa cái nóng rực và sự kiềm nén, rõ ràng còn hơi tức giận.
"Chẳng phải tôi đã bảo cậu cách xa tôi một chút rồi à?"
Bị ghét rồi ư.
Trong trường hợp này, nói xin lỗi chắc chắn sẽ không sai.
Thầm Băng yên lặng chừng hai giây mới nói: "Tớ không có ý đó, chỉ là thật lòng thấy cậu rất siêu mà thôi."
"..."
"Nếu như điều đó làm phiền cậu thì cho tớ xin lỗi, cũng tại tớ không kìm lòng được."
"..."
?
Cái mùi này cứ sai sai thế đéo nào ấy.
Ánh mắt Tiêu Trí trở nên thâm thúy, trong khi Thầm Băng đang đứng trong bóng tối dưới tàng cây thưa thớt, những mảng sáng tối đan xen làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cậu, có vẻ yên tĩnh lại trong trẻo.
"Đệt..."
Đuôi mắt Tiêu Trí không kiềm chế được mà giật nhẹ một cái, giằng co bốn năm giây, hắn đập bóng xuống rồi quay đầu ra khỏi sân bóng.
Văn Vĩ ở bên cạnh nhìn hồi lâu bỗng ơ một tiếng, đến gần hỏi: "Sao thế?"
Thầm Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-em-khong-cuoi/994554/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.