Edit: Lune
Buổi tối bên đường, ánh đèn xuyên qua tàng cây phủ xuống bàn ăn một mảng sáng màu cam ấm áp.
Tiêu Trí bưng thịt bò nướng và tôm tươi tới rồi cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng không muốn nói chuyện cho lắm, còn cố ý tránh phải đối mặt với Thầm Băng.
Văn Vĩ không rõ vì sao, thấy hắn chơi điện thoại cũng có ý kiến: "Làm gì nhạt nhẽo thế, đám fan vợ của anh lại đang giục anh bấm chuông đấy à?"
"Không." Tiêu Trí chẳng quan tâm: "Bấm chuông*, đợi lấy được tiêu chuẩn quốc gia* trước rồi nói sau."
Nói xong, hắn đứng dậy đi sang bên cạnh: "Tao đi gọi điện thoại, bảo Tiêu Nhã đến ăn cơm."
Thầm Băng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, lên tiếng hỏi: "Bấm chuông gì?"
"Chơi game cùng ấy. Anh Tiêu chơi game siêu cực, thỉnh thoảng sẽ có mấy cao thủ trên bảng xếp hạng kéo vào chơi cùng để làm bầu không khí thêm sôi động, cậu hiểu không?" Văn Vĩ giơ ngón tay lên so số lượng: "Như anh ấy đứng đầu bảng theo tiêu chuẩn quốc gia thế này, chơi cùng một tiếng mất 300."
Thầm Băng không hiểu về game nhưng vẫn đang cố gắng hiểu, Văn Vĩ lại giơ một con số khác lên.
"Cuối mùa 500."
"..."
Phải nói một điều, Thầm Băng còn nhớ Tiêu Trí chơi game rất giỏi, hơn nữa còn là một cậu nhóc thối mồm, gặp đứa nào gà có thể chế nhạo đến trăm câu không ngừng, lúc mới nghe nói hắn vào nhóm để làm sôi động bầu không khí, Thầm Băng cảm thấy rất hư cấu.
Một giây sau, Văn Vĩ đẩy cánh tay cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-em-khong-cuoi/994553/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.