Nói cách khác, chính là trợ lý của trợ lý.
Không sai, bà chủ của Lại Hiểu Sương chính là Chu Bội Bội. Giản Duy vẫn rất bội phục, cô ấy và mình làm bạn nhiều năm như vậy, còn có thể bấm bụng đi hầu hạ một người có vẻ ngoài giống y hệt mình.
Co được dãn được như thế, tuyệt đối là người làm được việc lớn.
Hai người còn định nói gì đó, trên lầu trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa, khiến bốn bề nhất thời yên tĩnh.
Mọi người đều ngẩng đầu, gần như muốn xuyên qua trần nhà thấy rõ tình huống bên trên, Lại Hiểu Sương bỗng nhiên phản ứng lại: “F*ck, ai lại chọc tới vị thái hậu lão phật gia kia rồi! Muốn chơi mình sao!” Mắng xong, cô ấy bước nhanh chạy về hướng cầu thang.
Giản Duy đại khái đã đoán được “Thái hậu lão phật gia” trong miệng cô ấy là ai, chỉ chần chừ một giây, cũng cất bước đi theo.
Lầu hai ít người hơn so với lầu một, một cái hòm lớn nằm ở trên mặt đất, có lẽ chính là nguồn gốc của tiếng vang lớn vừa rồi. Cái nắp bật mở, đồ vật bên trong văng hết ra, trên đất một đống bừa bộn, rất nhiều người đang ngồi xổm ở bên cạnh thu thập.
Giản Duy thuận mắt nhìn sang, trước cái hòm một mét, soi rõ bóng người trên sàn, một đôi chân đi giày cao gót màu đen được làm thủ công.
Tầm mắt hướng lên trên một chút. Mắt cá chân xinh xắn, hai chân vắt chéo một cách tao nhã, làn váy đỏ tươi rạng rỡ. Lại hướng lên tiếp, là khuôn mặt khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-duy-nhat-tren-bau-troi/270768/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.