Chương 39. Điện thoại (H)
Sáng sớm hôm sau, Phương Phỉ im lặng tỉnh dậy giữa tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Nàng còn buồn ngủ, vẫn chưa tỉnh lắm. Uhm, nệm êm ghê, cảm giác như mình được bao bọc bởi những đám mây dịu dàng nhất trên đời, thích khỏi nói. Đám mây này không chỉ rất mềm mà còn có hương thơm vờn quanh nữa, nàng vẫn còn ở trong mộng sao? Chắc là vậy rồi. Một lúc sau Phương Phỉ lại nhắm mắt lại, vẫn nằm sấp không nhúc nhích, hưởng thụ sự thoải mái của gió nhẹ từ từ thổi qua rèm cửa rồi phả vào mặt. Gió trời lồng lộng, một tia nắng lẻn vào phòng, chiếu lên tấm lưng trần xinh đẹp của Phương Phỉ, tỏa ra ánh sáng trắng ngọc.
Ý thức dần dần quay về, các chức năng của cơ thể cũng bắt đầu vận động, Phương Phỉ cảm giác đầu mình như bị rót chì, cực kỳ nặng, nhức đầu như muốn nứt ra. Đêm qua nàng uống rất nhiều rượu, tác dụng rất chậm, hiện tại lại vừa tỉnh dậy sau cơn say rượu thì thiếu chút nữa không tìm thấy đông nam tây bắc. Nàng lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận tình trạng của cơ thể, lại phát hiện tay chân không nghe theo sự điều khiển của mình, cả người đau nhức, như toàn bộ cơ thể bị tách ra rồi lại được ghép lại, đặc biệt là chỗ sưng tấy vô cùng nhạy cảm ở phần bụng dưới, hệt như trong cơ thể nàng có một dị vật thô to cắm vào.
Phương Phỉ đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt mới vừa tỉnh ngủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-dua-ai-toi/2557240/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.