Chương 10. Đi tiểu (H)
Một lúc sau hơi thở của hai người mới ổn định lại.
"Bụng căng quá à, khó chịu. Ưm, cô mau rút ra đi." Phương Phỉ đẩy Ngọc Cẩn đang nằm trên người mình ra. Tuy nói là sờ vào người A Cẩn rất mềm mại, trơn mềm, khi dựa sát vào nhau thì rất thoải mái, nhưng mà bàng quang nàng đang chứa nước tiểu của cả đêm, bây giờ tinh dịch lại rót đầy tử cung lẫn việc cơ thể thể bị tấn công từ ngoài vào trong khiến ý muốn đi tiểu càng thêm rõ ràng.
Ngọc Cẩn ôm chặt người dưới thân, vẻ mặt ăn uống no say thỏa mãn, lười biếng đến mức không muốn cử động, cô nghiêng đầu cọ cọ gương mặt đỏ bừng kia, lại tham lam ngửi mùi hương cơ thể của Phương Phỉ, thi thoảng lại hôn lên vành tai mềm mịn, hạ thể vẫn duy trì trạng thái cắm vào, lưu luyến ở nơi ôn nhu hương kia không muốn ra ngoài.
"Cẩn, mau đi ra ~, người ta muốn đi tiểu, nhanh lên!" Phương Phỉ cảm nhận được quá trình va chạm này khiến cái thứ xấu xa mềm nhũn trong người mình đang có xu thế cương lên, nàng nhanh chóng bóp chết nguy cơ này từ trong trứng. Da đầu Ngọc Cẩn tê dại bởi giọng nói nũng nịu của Phương Phỉ, lại hôn nàng một cái thật mạnh.
"Được, được, cô ra liền đây, bảo bối nói thì sao dám không nghe." Nói xong liền rút cái thứ cực đại đó ra, phát ra tiếng mở nút rượu vang một cái "Póc", ngay sau đó một dòng chất lỏng đục ngầu trộn lẫn trong suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-sao-dua-ai-toi/2557184/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.