Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Lời Criller nói khá là khiêu khích.

Phòng livestream vừa mới sốc trước lời nói buột miệng của Nha Thấu thì giây sau đã thấy Criller cắn môi thiếu niên, chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói này của Criller đánh bật trở lại.

Quá nhiều chuyện ập đến, trong phòng livestream chỉ còn lại một đống dấu chấm hỏi.

Hơn nữa, chẳng biết vì lý do gì mà từ khi vào cung điện bỏ hoang này, độ nét của camera đã giảm đi rất nhiều, cho nên dù cửa có mở hé ra thì trong livestream cũng chẳng thấy rõ gì cả.

Sau khi Criller kéo thiếu niên vào trong thì lại càng chẳng thấy gì hết.

【Tên người cá thối này, ngươi nói gì đó? Làm vợ ta sợ thì sao? Ngươi còn nhớ lần đầu gặp đã nói gì không? Cảm ơn, ta vẫn thích vẻ phóng khoáng bất cần hồi đó của ngươi hơn.】

【??? Nha Nha bé cưng, em thấy mông chưa đủ đau phải không, lúc này mà còn nói mấy lời đó, tính khiêu khích đối phương thêm hả? Chuyện về lòng tự tôn của đàn ông như này ấy mà, đoán chừng hắn ta sẽ đích thân cho em biết hắn ta có "được" hay không đấy.】

【A a a sao chả thấy gì hết vậy, chỉ nghe thấy mỗi tiếng nước, có phải hôn lưỡi em bé nhà ông rồi không? Ông còn chưa được hôn cơ mà! Thằng nhóc nhà mi đúng là có phúc mà không biết hưởng!】

【He he tuy không thấy nhưng vẫn có tiếng mà, tiếp theo chắc sẽ là tiếng va chạm nhỉ? Nếu không có thì ta coi thường ngươi đấy.】

Criller chìm trong bóng tối, trước mắt chỉ là một màu đen, nhưng cơ thể mềm mại của thiếu niên đang dán vào người hắn khiến vùng bụng dưới của hắn căng chặt.

Mùa sinh sản khác hẳn với bình thường, mọi giác quan đều được khuếch đại tối đa.

Mùi hương quyến rũ tỏa ra từ cơ thể thiếu niên kích thích hắn, quyện lấy mùi hương của chính hắn rồi lại tỏa ra xung quanh.

Hắn chưa từng ôm ai nhưng cũng biết cơ thể mềm mại trong vòng tay mình không thể là của người cá.

Do hormone tăng cao nên chỗ vảy ở bụng người cá trong giai đoạn này sẽ hơi mở ra sẵn, để có thể tách ra bất cứ lúc nào, giúp núi cao có thể dễ dàng hòa làm một với vực sâu.

Còn thiếu niên trong vòng tay hắn không có đuôi cá, làn da trắng nõn mịn màng, khi bị siết chặt, phần thịt mềm trên đùi còn hơi phồng lên.

Chỉ hôn một lúc đã thở không ra hơi, sau tiếng rên rỉ là những tiếng thở gấp gáp nhỏ nhẹ, tiếng nào tiếng nấy như mèo con kêu vậy.

Tuy Criller không nhìn thấy gì nhưng không khó để đoán ra dáng vẻ của thiếu niên lúc này.

Làn da vốn trắng trẻo của thiếu niên giờ đây hẳn đang đỏ ửng khắp người vì xấu hổ. Cảm giác nóng bừng dâng lên choán lấy đầu óc, bối rối trước cái hôn bất ngờ của Criller, đôi mắt màu lam đẹp đẽ của cậu mở to nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Cậu mặc trang phục của tộc người cá, nhưng vì bị ôm chặt vào lòng nên quần áo bị nước biển cuốn lên, để lộ ra vòng eo thon nhỏ.

Làn da trắng mịn, ấm áp, vừa vặn áp sát vào bụng cá của Criller.

Môi Nha Thấu vì mới bị day mút nên hơi tê, màu đỏ phớt khỏe mạnh ban đầu giờ đã biến thành đỏ tươi diễm lệ, hơn nữa còn bị rách một vết nhỏ. Tựa như hoa mai đỏ bung nở giữa nền tuyết trắng, vì màu sắc quá đỗi khác biệt nên mỗi khi có người đi ngang qua đều sẽ nhìn về phía đó.

Nhưng tiếc là Criller không nhìn thấy.

Criller áp sát lại gần, Nha Thấu hoảng hốt đẩy hắn ra. Những ngón tay mảnh khảnh chống lên vai hắn, môi đang hơi đau nên cậu không dám cắn vào, giọng cậu run run: "Không, không được."

"Tại sao lại không được?"

Nha Thấu ghìm nỗi ấm ức trong lòng xuống: "Hôm đầu tiên anh nói nếu tôi thè lưỡi ra anh sẽ cắt nó mà." Cậu lắc đầu: "Nên tôi không thè ra đâu."

【Cười chết, lần trước là ai nhỉ, là Hứa Dã phải không? Nói một câu "Con chuột nhỏ" xong bị vợ ghim luôn luôn.】

【Lúc đó đã bảo đối xử tốt với vợ chút rồi mà không chịu cơ, giờ không hôn được chứ gì? Đáng đời.】

【Vả mặt không vắng mặt bao giờ, chỉ là không ngờ nó lại đến trong tình huống thú vị như này thôi.】

Dù thiếu niên có cố gắng nén nỗi ấm ức thế nào thì vẫn có thể nhận ra được từ giọng nói.

Hô hấp Criller nghẹn lại, thoáng chốc không biết nói gì.

Vào sinh nhật của thiếu niên, mắt hắn đang ở giữa giai đoạn nên không thể nhìn quá xa, phải ở gần mới có thể thấy rõ được.

Lúc đó hắn đang ở gần mạn tàu, nên khi thiếu niên trông giống tiểu vương tử trên boong tàu thè lưỡi với mình, hắn cũng thấy rõ đầu lưỡi đo đỏ nhỏ xinh kia.

Criller: "..."

Nha Thấu lén nhìn Criller đột ngột dừng lại mọi động tác, cánh tay đang ôm lấy mình cũng nới lỏng không ít, cậu biết cơ hội của mình đến rồi.

Cậu bỗng nhiên gồng sức, nhân lúc Criller không đề phòng mà vùng ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, quay người bơi ra ngoài.

Nha Thấu biết bây giờ không thể chọc giận Criller được, câu nói lỡ mồm kia của cậu chẳng khác nào một mồi lửa rơi vào đống rơm khô, chỉ trong chớp mắt đã bùng lên thành đám cháy lớn.

Vì vậy sau khi thoát khỏi, cậu liều mạng bơi ra ngoài.

Sau khi ôm cậu vào, Criller còn bơi vào trong thêm một đoạn nên giờ cậu vẫn còn cách cửa một khoảng nữa.

Khả năng nhìn trong bóng tối của Nha Thấu khá tốt, ban đầu không thấy gì là vì đột ngột từ bên ngoài vào tối nên mắt chưa kịp thích ứng. Giờ đã quen rồi thì có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ bên trong cung điện.

Nôi và đủ loại đồ dùng của em bé vương vãi khắp nơi, vì ở dưới nước nên không có bụi bẩn, chỉ có sự hư hỏng mục nát mới cho thấy những thứ này đã có từ lâu đời rồi.

Bây giờ mắt Criller không nhìn thấy, chắc sẽ không tóm được cậu...

Tiếng nước chảy quen thuộc đang đến gần cắt ngang dòng suy nghĩ của Nha Thấu, trong đầu cậu bỗng có suy đoán không tốt, cậu hoảng hốt quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Người cá đuôi bạc đang bơi về phía mình.

Người cá kia bơi không gặp bất cứ trở ngại nào, dù thiếu niên có chạy trốn đến đâu thì hắn cũng có thể đoán ra tức thì, hệt như có thể nhìn thấy vậy.

Nha Thấu khó nén nổi hoảng loạn: "001, không phải hắn không nhìn thấy à?"

【Hắn bị mù thôi chứ có tàn phế đâu.】001 thầm bồ sung:【Dù gì người ta cũng là Vương của Người cá cơ mà.】

Bàn tay Nha Thấu run lên, cậu quay đầu cố gắng bơi về phía cửa chính.

Đôi chân của con người đong đưa trong nước, thiếu niên trông rất giống một Người cá đuôi trắng đang cố gắng thoát khỏi lưới đánh cá đang quăng về phía mình.

Mà tốc độ bơi của Criller lại không hề nhanh, hệt như đang trêu đùa thiếu niên vậy, luôn giữ một khoảng nhất định.

Ngay khi ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của thiếu niên sắp chạm được vào cửa chính thì bỗng thấy cổ chân mình lạnh buốt.

Người cá đuôi bạc đang đuổi theo đã tóm được cổ chân cậu, hắn thoáng dùng chút sức đã dễ dãng kéo được thiếu niên muốn chạy trốn về.

...

Cơ thể của Criller lạnh buốt, bàn tay nắm cổ chân cậu cũng vậy, cảm giác như có một khối băng đang áp vào vậy.

Nha Thấu muốn rút cổ chân ra khỏi sự trói buộc, nhưng cơ hội bỏ trốn ở chỗ Người cá đuôi bạc thì chỉ có lần một chứ không có lần hai. Rút kinh nghiệm từ lần để cậu chạy trốn trước đó, bàn tay Criller nắm cổ chân cậu rất chặt, không màng đến sự giãy giụa của thiếu niên mà lôi cậu vào bên trong, đè lên tường cung điện.

Hoàn toàn không thể khản kháng được, thợ săn đã bắt được con mồi rồi thì sao có thể dễ dàng buông tha được.

Đuôi cá cường thế chen vào, dù chân cậu không chạm đất nhưng cũng may là đang ở dưới nước nên không có cảm giác khủng hoảng vì mất trọng lực.

Do thể chất đặc thù, cộng thêm lúc này Criller lại không kiềm chế sức lực nên chỗ cổ chân cậu nhanh chóng có thêm một cái dấu đỏ nhạt.

Bao lấy cổ chân, trông giống như Người cá có lòng chiếm hữu mạnh này đã đánh dấu lên người thiếu niên vậy.

Sao mấy tên tóc bạc này thích để lại thứ gì đó trên người cậu vậy!

Đang căng thẳng, hàng mi của thiếu niên không ngừng run rẩy, đầu óc điên cuồng suy nghĩ, nghĩ xem bây giờ nên nói gì để ngăn chặn tình thế đang có nguy cơ lật thuyền.

Ngay khi suy nghĩ của cậu đang rối như mớ bòng bong thì loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài cung điện.

Hình như họ đang đi về phía cung điện nên âm thanh ngày càng rõ.

"Người đâu rồi?"

"Mất dấu."

"Mất dấu thì đi tìm đi! Nếu không chúng ta biết ăn nói thế nào với Đại điện hạ? Khó khăn lắm mới có chút manh mối, còn không mau đi tìm."

"Cậu quát tôi thì được cái gì? Chẳng lẽ tôi không tìm à?"

Rõ ràng cơ thể lạnh buốt nhưng hơi thở lại nóng bỏng, chỗ bụng cá cũng nóng hầm hập.

Criller lại gần, cúi xuống cắn vành tai thiếu niên, kéo sự chú ý của cậu lại. Răng người cá sắc nhọn nên hắn chỉ cắn nhẹ bằng môi.

"...?"

Cuối cùng Criller cũng mở miệng, giọng nói như vang vọng lại từ nơi xa, như thể thuyền viên gặp phải hải yêu trong đêm, chỉ một câu đã khiến tâm trí người ta trở nên mơ hồ.

"Thè lưỡi ra."

Đầu óc Nha Thấu choáng váng mất một giây, tới khi phản ứng lại thì khoang miệng đã bị xâm nhập hoàn toàn.

Không lùi được nữa, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự xâm lược.

Cậu không giỏi hôn cho lắm, lần duy nhất còn là ở trong phó bản trước nên lúc này bị đè đến nỗi thở không ra hơi.

Criller buông cậu ra: "Thở đi."

Nói xong, hắn đợi thiếu niên khôi phục một chút rồi lại cúi đầu hôn lên.

Trong cơn choáng váng, Nha Thấu như nghe thấy tiếng cãi vã của hai người cá bên ngoài.

"Tiểu điện hạ... mất tích..."

"Ở đây có cái cửa này... muốn vào xem thử không?"

Đồng thời, âm thanh này ngày càng gần, nghe được câu cuối cùng, Nha Thấu bỗng tỉnh táo lại.

Bây giờ họ đang ở ngay cạnh cửa, nếu hai người cá kia vào...

Nha Thấu không dám nghĩ tiếp đoạn sau, chỉ biết tới lúc đó mình chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết, cậu dùng hết sức bình sinh mà vẫn không thể đẩy Criller ra được, cuối cùng đành phải cố chịu xấu hổ cắn lưỡi hắn một cái.

Criller khựng lại, nhưng không lùi ra mà còn điên cuồng xâm nhập hơn.

Âm thanh bên ngoài ngày càng gần, Nha Thấu sắp sốt ruột chết mất rồi, nhưng lại không dám phát ra động tĩnh lớn mà chỉ có thể nhỏ giọng ưm ưm.

May mà hai người cá kia không tiếp tục tiến gần.

"Tôi nghe Đại điện hạ nói nơi này hình như là cung điện Vương từng ở hồi nhỏ, tùy ý đi vào thế này có vẻ không ổn lắm đâu nhỉ?"

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một người cá khác hùa theo: "Cậu nói đúng đấy, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?"

"Được."

Hai người cá quyết định như vậy, tìm qua loa thêm một lúc rồi vội vàng rời khỏi đây.

...

Chờ bọn họ đi rồi, Criller mới buông thiếu niên ra, hắn nhíu mày, nói: "Bọn họ đi rồi."

Nhịp thở của Nha Thấu vẫn chưa ổn định lại, cậu trừng mắt với Criller.

Biết bên ngoài có người rồi mà còn. Rõ ràng là vừa nãy hắn cố tình làm thế!

Nhiệt độ của hai người quấn quýt vào nhau, nóng bỏng và lạnh lẽo, khiến Nha Thấu không thoải mái chút nào.

Criller chậm rãi di chuyển: "Vừa nãy sao lại chạy?"

Đường cong tròn trịa hơi nhô lên vừa hay áp vào bụng cá, ngón tay Criller chạm vào quần áo của cậu: "Không cho à?"

Sau khi nhận ra điều này, đầu óc Nha Thấu trống rỗng, kèm theo là lo lắng lẫn sợ hãi vì không kiểm soát được tình hình, cậu há miệng: "Xin lỗi."

Criller vẫn không dừng lại, mục đích của hắn lúc này là mở ra món quà trước mặt, nhưng vẫn hỏi lại: "Sao lại xin lỗi?"

"Tôi không nên nói anh như vậy." Nha Thấu cảm thấy nguyên nhân là tại mình nói ra câu đó, cậu cố chịu nỗi xấu hổ, nhỏ giọng cầu xin: "Đừng làm vậy."

"Nha Nha không cần xin lỗi." Criller như thể không nghe thấy câu sau: "Ta có thể chứng minh trực tiếp cho em thấy."

Vấn đề là tôi không muốn anh chứng minh!

Bàn tay Nha Thấu chống vào vai hắn, vô tình nắm chặt tóc hắn, nhưng cũng chính vì vậy mà Criller mới dừng lại, quay sang nhìn cậu.

Rõ ràng mắt không nhìn thấy gì, sao lại linh hoạt hơn cả người có thể nhìn thấy cơ chứ?!

Lúc này thiếu niên mới nhớ ra chuyện mình quên mất lúc đồng ý với phù thủy, đó là mùa sinh sản sắp tới của người cá.

"Không được."

Có vẻ như thực sự bị dọa nên giọng hơi nghẹn ngào, còn có vẻ cực kỳ tủi thân nữa, ngón tay nắm mái tóc bạc của hắn, cậu lặp lại lần nữa: "Không được."

Criller ngước mắt lên, rất muốn nhìn rõ biểu cảm của thiếu niên lúc này, giọng hắn khàn khàn không rõ có đang tức giận hay không: "Tại sao?"

Nha Thấu siết tay thành nắm đấm: "Tôi còn chưa thành niên."

Trong phó bản này, tuổi của cậu được thiết lập là 15, nên...

"Nếu anh làm vậy là phạm tội đó."

Khí thế không đủ nên giọng cậu càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng đáng thương.

"Người cá 15 tuổi đã thành niên rồi."

Giọng Nha Thấu rầu rĩ, cố gắng kích thích chút lương tri cuối cùng trong lòng tên Người cá này: "Nhưng tôi là con người, con người 18 tuổi mới thành niên, anh không thể vô lý ngang ngược như thế được."

"Nếu ta cứ vô lý như thế thì sao?" Criller hỏi.

Nha Thấu không tìm ra được thứ mình có thể đe dọa Criller, khô khốc nói: "Thì, thì cũng chẳng sao."

Criller cười một tiếng đầy ẩn ý, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Nhưng ta đã kiểm tra cho em một lượt lúc em ngủ, em đã thành niên rồi."

Nha Thấu thoáng "hả" một tiếng, không ngờ sự việc lại diễn biến thế này.

Trong phó bản này, cơ thể mà Nha Thấu đang dùng tất nhiên là của chính cậu, các chỉ số trên cơ thể cậu đều có thể chứng minh rằng cậu đã thành niên, mà Criller lại là sự tồn tại như bug giống phù thủy, tuy không biết số tuổi thật sự của cậu nhưng số liệu cơ thể không thể nói dối được, cậu chắc chắn đã thành niên.

Nha Thấu áp sát vào bức tường lạnh lẽo phía sau, kiên trì nói: "Nhưng tôi mới 15 thật mà, anh cũng thấy tiệc sinh nhật của tôi rồi còn gì."

Thân thể thiếu niên tỏa ra nhiệt độ, dù không nhìn thấy nhưng Criller cũng biết màu môi của cậu lúc này chắc chắn sẽ rất diễm lệ, đôi môi mở ra khép vào, lông mi cũng run rẩy theo.

Thơm thơm mềm mềm, Criller chưa từng nghĩ sẽ có người mềm đến vậy.

Từ khi cậu bước vào, cảm giác bực bội do mùa sinh sản ảnh hưởng và không nhìn thấy gì gây ra đã giảm đi hơn nửa.

"Với lại..." Thiếu niên lại lên tiếng, phản ứng hết sức ngây ngô: "Thế này thì nhanh quá."

Dù cậu không hiểu nhưng đến cả những loài động vật kém thông minh thì khi đến mùa sinh sản chúng vẫn còn biết thể hiện hành động để theo đuổi bạn tình cơ mà!

Con người trước khi chính thức hẹn hò cũng cần phải theo đuổi một thời gian đấy thôi? Người cá hẳn cũng vậy chứ.

Trong khi đo Criller lại chẳng làm gì cả, khi không cậu lại bị hắn... nhiều như thế.

"Như vậy không công bằng." Thiếu niên hừ hừ, giọng mềm nhũn lên án, chóp mũi đỏ ửng, mắt cũng hơi đỏ lên: "Nếu tôi không đồng ý mà anh vẫn..."

Cậu nói thêm: "Thì nghĩa là anh không tôn trọng tôi chút nào."

Criller không nói gì, Nha Thấu đành phải tiếp tục: "Nếu anh còn làm vậy thì tôi sẽ nổi giận đó, anh không thể làm vậy được."

"Làm gì?" Criller hỏi lại, tốc độ chậm rãi: "Làm em à?"

Nha Thấu xấu hổ đến mức ngón chân cũng co rúm lại: "... Ừ."

Criller trầm ngâm như đang suy nghĩ: "Vậy giờ ta nên theo đuổi em, để em đồng ý giao phối với ta phải không?"

Nha Thấu không "ừ" nổi nữa, xấu hổ muốn bỏ chạy.

Criller thả thiếu niên xuống, hắn đóng cửa cung điện lại, bên trong hoàn toàn tối đen.

"Thế giờ phải làm sao?"

Nha Thấu giả vờ mình không nhìn thấy gì nhưng tay lại bị nắm lấy: "Mượn tay Nha Nha chút nhé."

Cậu sửng sốt: "Gì cơ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.