Anh trai vẫn luôn ở đây. Giọng nói của anh rất nhẹ, gần như thủ thỉ lộ ra sự trấn an. Giống như là thay cô nhặt lên trái tim vỡ nát, ghép lại từng mảnh từng mảnh như cũ, lại tự tay che chở cô. Loại cảm giác này, cô gần như rất ít khi có thể nhận được từ người thân, cảm giác thật kỳ diệu. Khương Vân Trí làm kiến trúc sư thiết kế, bởi vì tự mình lập nghiệp nên hiếm khi có thời gian về nhà làm bạn với cô; còn thời gian cô ở nhà với Lâm Xảo Nghiên dù có nhiều hơn thì bà cũng chỉ quan tâm đến chuyện học của Khương Như Vũ, nếu như ở trường học bị bắt nạt thì việc đầu tiên là để Khương Như Vũ tự kiểm điểm lại bản thân xem có làm gì sai không. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy, có người nói với cô rằng khó chịu thì đừng nhịn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi. Tôi luôn ở đây. “Đi thôi.” Phó Ý ngồi dậy: “Tôi đưa em ra trạm xe bắt xe” Đi mấy bước phát hiện phía sau không có động tĩnh, anh quay đầu, trong đôi mắt đào hoa hẹp và dài có ý cười nhàn nhạt: “Còn không đi? Tối nay tính ngủ ở ký túc xá của tôi hả?” Lúc này Khương Như Vũ mới bừng tỉnh, đỏ mặt đi theo. Sau khi đi theo Phó Ý một đoạn đường Khương Như Vũ mới để ý thấy bên người anh hình như có gì đó không đúng. “Thầy Phó.” Khương Như Vũ hơi chần chừ, quét mắt nhìn xuống đôi chân đang mặc quần jean dày và dài của anh: “Thầy bị thương sao?” Ban nãy cô luôn đắm chìm trong sự đau khổ của bản thân, cho tới tận bây giờ mới bình phục lại nên mới cảm nhận được rõ ràng Phó Ý đi đường có chút khập khiễng. “Ừm, đầu gối có vài vết thương nhỏ.” Anh trả lời qua loa. Thật ra mấy vết thương nhỏ này là do anh cùng Kiều Sâm lấy ít địch nhiều, lúc vội vã lao ra ngoài, đầu gối anh bị người ta dùng mảnh bình rượu vỡ đâm xuống, những chỗ khác cũng bị thương nhẹ. “Thế nào là ‘vài vết thương nhỏ’?” Bộ dạng không để ý của Phó Ý khiến cô hơi sốt ruột: “Nhưng hiện tại nhìn anh giống như sắp què rồi…” Lời còn chưa nói hết, má cô chợt bị người khác nắm lấy, dùng sức véo sang một bên khiến cô đau đến mức hít một hơi khí lạnh. “Ngay cả bệnh viện cũng không cần đi, sao từ trong miệng em lại thành nửa đời sau tôi phải ngồi xe lăn?” Anh cười lạnh hỏi. “...A” Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Khương Như Vũ cũng cảm thấy nói như vậy không lễ phép lắm, nhưng mà tốt xấu gì hôm nay người ta cũng an ủi cô, hay là nói hai ba câu nịnh bợ đi. “Em nói giỡn với anh thôi, bây giờ nhìn tình hình của anh cũng không đến mức không xong như thế, em cảm thấy rõ ràng là…” Cô suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã tìm được từ ngữ tương đối chuẩn xác để hình dung: “... Càng già càng dẻo dai.” “...” Phó Ý cắn răng nặn ra nụ cười: “Em gái nhỏ, em có biết tôi chỉ hơn em 2 tuổi thôi?” “Biết chứ ạ.” Khương Như Vũ gật đầu như chuyện đương nhiên: “Lớn hơn em 2 tuổi cũng coi là càng già càng dẻo dai, không phải sao?” “Được, tôi càng già càng dẻo dai.” Phó Ý lạnh lùng “A” một tiếng: “Vậy em có biết em nhỏ hơn tôi 2 tuổi thì hiện tại gọi là gì không?” “Gọi là gì?” Khương Như Vũ làm vẻ vô tội, lông mi dài chớp chớp. Khóe môi Phó Ý cong lên nở nụ cười trêu chọc: “Tiểu nhân đắc chí.” Khương Như Vũ: “...” “Sao anh có thể mắng em.” Khương Như Vũ căng mặt, kiễng chân dùng đầu tay chọc chọc vào vai anh: “Bây giờ chúng ta là quan hệ phụ thuộc vào nhau.” “Đúng, quan hệ thầy trò phụ thuộc vào nhau.” Phó Ý cười có phần xấu xa: “Là thầy giáo của em, mắng em hai câu có làm sao?” “? Anh nói láo.” Khương Như Vũ cau mày, nghĩ tới lời nói tiếp theo lại cảm thấy rất đắc ý: “Rõ ràng là quan hệ giữa kim chủ ba ba và nam sinh đại học.” “Kim chủ ba ba?” Phó Ý cười nhạo: “Không ngờ em còn có ý định bao nuôi tôi? Còn nữa, em tỉnh táo một chút, là ba mẹ em trả tiền cho tôi, không phải em.” “Hình như đúng là như vậy.” Đầu tiên là thấp giọng lẩm bẩm sau đó cô ngẩng cao đầu, dùng giọng điệu vô cùng khoan dung nói: “Vậy em bất đắc dĩ cho phép anh gọi em là chị gái kim chủ đấy.” … Logic chết tiệt gì vậy. Phó Ý vô cảm đáp : “Tôi khuyên em ít xem mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết cẩu huyết thôi, còn nữa.....” Ngay sau đó một bàn tay che kín miệng cô: “Con gái không được phép nói lời thô tục.” Trong chốc lát hai người đã đến trạm xe buýt. Phó Ý dừng bước: “Em định ngồi xe buýt hay gọi xe?” Khương Như Vũ cúi đầu nhìn màn hình di động, đã hơn 5 giờ chiều rồi: “Em gọi xe vậy.” Cô dùng ứng dụng đặt xe gọi một chiếc xe tới, kết quả bản đồ ứng dụng hiển thị thông báo, chiếc xe nhận đơn đang trêи đường tới gặp tắc đường, không có cách nào tới nhanh được. “Không ai nhận đơn sao?” Phó Ý liếc mắt, nhìn vòng tròn đỏ trêи di động bèn nói: “Nếu không thì em hủy đơn này đi, đặt một chiếc mới.” “Cũng được…” Cô đang muốn hủy đơn thì liếc mắt thấy tiệm thuốc tư nhân bên kia đường. Trong lòng tính toán đợi xe đến đón cô cần một chút thời gian, vì vậy Khương Như Vũ ném cho Phó Ý một câu “Thầy Phó ở đây chờ em một chút.”, sau đó chạy nhanh về hướng bên kia đường. Khương Như Vũ chạy ào vào trong tiệm thuốc, bắt lấy nhân viên cửa hàng, vừa thở dốc vừa nói: “Trong quầy thuốc có…” Lúc này cô mới biết bản thân vốn không biết Phó Ý bị thương như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói: “... Có thuốc để dùng sau khi bị ngã không?” “Ngã ở đâu? Có nghiêm trọng không?” Nhân viên cửa hàng quan sát cô, trêи mặt hiện lên chút nghi hoặc. Cô hiểu ý nhân viên, vội vã xua tay: “Không phải em không phải em, là em giúp một người bạn đi mua. Anh ấy bị thương ở đầu gối, rất nghiêm trọng.” Nhân viên không hỏi gì thêm, giúp cô lấy một vài hộp thuốc, sau khi xác nhận Khương Như Vũ trả tiền xong liền vội vàng chạy về. Quả nhiên Phó Ý vẫn đứng tại chỗ chờ cô. Nhận lấy thuốc cô đưa tới, gương mặt anh thoáng hiện lên một chút ngoài ý muốn nhưng không nói gì, chỉ hỏi cô: “Xe có tới không?” Lúc này Khương Như Vũ mới nhớ tới chuyện gọi xe, vội vã lấy di động ra nhìn, đúng là nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tài xế. Phó Ý nhìn cô lên xe sau đó mới mở chiếc túi nilon màu trắng Khương Như Vũ đưa cho. Nước khử trùng, thuốc đỏ, thuốc mỡ cái gì cũng có. Nhìn chúng hồi lâu, Phó Ý đột nhiên bật cười. Túi thuốc trong tay không nặng mấy, không biết tại sao lại trở nên nặng trĩu. Mang theo túi thuốc chậm rãi quay về ký túc xá. Trần Ngạn với Hoàng Lâm còn chưa về, Kiều Sâm đang ngồi xổm trêи ghế dài chơi game. Nghe thấy tiếng động, Kiều Sâm bận chơi game cũng giơ tay chào hỏi anh: “Kết thúc nhanh như vậy?” Đặt túi thuốc lên bàn, Phó Ý đến bàn Kiều Sâm lấy điếu thuốc, thuận tay châm lửa, chẳng muốn trả lời anh ta. Đánh xong một ván, Kiều Sâm đợi thời gian ghép đội mới, lần nữa quay đầu thân thiết ân cần hỏi thăm sức khỏe: “Sao nào? Đôi chân què ảnh hưởng tới sự phát huy của cậu à?” “Con mẹ nó làm người chút đi, được không hả?” Phó Ý tiện tay lấy một cái gối đập về phía anh ta: “Em gái nhỏ nhà người ta giờ mới 17 tuổi.” 17 tuổi. Vẫn còn trong độ tuổi ở giữa hiểu chuyện và không quá hiểu chuyện, trưởng thành và không quá trưởng thành. Anh nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên bộ dáng Khương Như Vũ sụp đổ ở trước mặt mình. Lúc hôm nay mới thấy cô, dáng vẻ lo sợ bất an cùng hoang mang luống cuống. Anh khẽ ɭϊếʍ môi dưới, đầu ngón tay chà sát vào lòng bàn tay, dường như còn cảm nhận được sức nặng của túi thuốc trong tay. Anh nghĩ, thật sự xem mình như anh trai rồi. Tác giá có lời muốn nói: Em gái Vũ: ??? Tôi cnmua* anh nói lại lần nữa xem? Tôi xem anh là gì??? *Ngôn ngữ mạng chỉ việc tức giận đến mức muốn chửi thề nhưng vẫn phải nở nụ cười. Phó Ý: Tôi thấy lạnh cả sống lưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]