Mãi đến khi Khương Như Vũ phải đến trường, Lâm Xảo Nghiên vẫn chưa về nhà.
Cô đơn giản thu dọn một chút hành lý bản thân muốn mang theo rồi rời khỏi căn nhà vắng tanh.
1 giờ 23 phút trưa, trạm xe buýt không một bóng người.
Khương Như Vũ thản nhiên nhìn từng chiếc xe taxi chạy qua trước mặt, cuối cùng cô lên xe buýt đi về hướng Lâm Giang Nhất Trung.
Sau khi đưa tiền lẻ, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tựa đầu lên cửa sổ xe, rõ ràng mở to mắt nhưng trong con ngươi không hề có tiêu cự.
Bởi vì nguyên nhân công việc, thời gian Khương Vân Trí ở nhà rất ít, bình thường đều chỉ có cô và Lâm Xảo Nghiên ở nhà đợi, mỗi người tự làm việc riêng của mình.
Cô rất hiếm làm Lâm Xảo Nghiên tức giận, trận phát giận lớn như hôm nay càng là chuyện trước nay chưa từng có.
Phẫn nộ nhất thời qua đi, Khương Như Vũ rơi vào cảm giác cực kỳ rối rắm.
Cô bắt đầu nhớ lại có phải bản thân đã nói những lời thật sự quá tổn thương người khác hay không, cũng có thể nói rằng có phải chuyện này vốn không cần dùng cách kịch liệt như vậy để thảo luận.
Nhưng cô cũng không cúi đầu chủ động gọi điện thoại cho Lâm Xảo Nghiên, dù sao cô cũng không làm gì sai.
Xe buýt chạy chậm, khung cảnh đường phố quen thuộc từ từ lướt qua mắt Khương Như Vũ.
Cảnh tượng khi Lâm Xảo Nghiên cùng cô cãi nhau hôm nay, vào lúc này, đột nhiên xuất hiện, giống như hình ảnh trong các bộ phim vậy, từng khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.