*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quay về tới trường học, Tiểu Ninh nằm cả đêm ở trong kí túc, lật qua lật lại không ngủ được, trong ngực vẫn nghĩ đến lời Chu Húc nói.
Cậu rất muốn khóc, thời điểm ba chết cậu cũng không hề chảy một giọt nước mắt, hiện giờ lại muốn khóc. Không biết vì sao, trong ngực cảm thấy rất ủy khuất rất khó chịu.
Có lẽ bởi vì từ khi mẹ qua đời, không còn ai quan tâm cậu như thế.
Tuy rằng cậu không biết vì sao Chu Húc lại quan tâm cậu như vậy.
Vô duyên vô cớ đấy, vì sao lại nói muốn giúp cậu chứ? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Một người xa lạ chẳng hề liên quan, đột nhiên nói muốn giúp cậu.
Tiểu Ninh đợi thật nhiều năm, thời điểm ba bán nhà, thời điểm mẹ bị đánh, thời điểm ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, thời điểm ba đánh bạc thiếu một chồng nợ…
Cũng đều không đợi được.
Chuyện cho tới bây giờ, cậu còn cần gì trợ giúp.
Cậu đã có quá nhiều lần thất vọng rồi, từ lần đầu tiên gọi điện thoại cho câu lạc bộ ngày trước, cậu đã hạ quyết tâm, từ nay về sau không chờ mong người khác giúp đỡ nữa, cậu muốn dựa vào chính mình.
Tiểu Ninh không bỏ công việc ở câu lạc bộ, cậu cũng không có cách nào bỏ. Vì khoản nợ đánh bạc của ba, cậu vẫn nợ tiền câu lạc bộ.
Chỉ là cậu so với trước kia càng cẩn thận hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quang/270285/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.