*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi quay về tới trường học, Tiểu Ninh nằm cả đêm ở trong kí túc, lật qua lật lại không ngủ được, trong ngực vẫn nghĩ đến lời Chu Húc nói. Cậu rất muốn khóc, thời điểm ba chết cậu cũng không hề chảy một giọt nước mắt, hiện giờ lại muốn khóc. Không biết vì sao, trong ngực cảm thấy rất ủy khuất rất khó chịu. Có lẽ bởi vì từ khi mẹ qua đời, không còn ai quan tâm cậu như thế. Tuy rằng cậu không biết vì sao Chu Húc lại quan tâm cậu như vậy. Vô duyên vô cớ đấy, vì sao lại nói muốn giúp cậu chứ? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Một người xa lạ chẳng hề liên quan, đột nhiên nói muốn giúp cậu. Tiểu Ninh đợi thật nhiều năm, thời điểm ba bán nhà, thời điểm mẹ bị đánh, thời điểm ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, thời điểm ba đánh bạc thiếu một chồng nợ… Cũng đều không đợi được. Chuyện cho tới bây giờ, cậu còn cần gì trợ giúp. Cậu đã có quá nhiều lần thất vọng rồi, từ lần đầu tiên gọi điện thoại cho câu lạc bộ ngày trước, cậu đã hạ quyết tâm, từ nay về sau không chờ mong người khác giúp đỡ nữa, cậu muốn dựa vào chính mình. Tiểu Ninh không bỏ công việc ở câu lạc bộ, cậu cũng không có cách nào bỏ. Vì khoản nợ đánh bạc của ba, cậu vẫn nợ tiền câu lạc bộ. Chỉ là cậu so với trước kia càng cẩn thận hơn, rượu, thức ăn đồ uống đã qua tay người khác, cậu sẽ không đụng vào. Chu Húc gửi mấy tin nhắn cho Tiểu Ninh, nói cho cậu biết hắn có chút tiền gửi ngân hàng, sẵn lòng cấp cho cậu, Tiểu Ninh có thể viết giấy vay nợ, chờ sau khi tốt nghiệp đại học đi làm thì hoàn lại cho hắn. Hắn thật sự là người tốt. Tiểu Ninh không nghĩ ra tại sao có thể có người tốt như vậy, nhưng mà cậu không dám trả lời Chu Húc. Một khi đã đáp ứng, chính là bắt đầu ỷ lại Chu Húc. Tiểu Ninh đã quen đơn độc gánh vác, cậu sợ hãi bản thân sinh ra tâm tình ỷ lại. Một khi bạn bắt đầu ỷ lại vào người nào đó, bạn sẽ sinh ra cảm tình không đồng dạng với hắn. Hắn đối với bạn mà nói, không bao giờ còn là một người qua đường có cũng được mà không có cũng không sao nữa, hắn sẽ trở nên càng lúc càng quan trọng, bạn sẽ càng lúc càng ỷ lại hắn, không thể rời khỏi hắn. Như vậy chờ sau khi hắn rời đi, đau đớn và thương tâm sẽ gấp bội. Đêm 23 tháng chạp, câu lạc bộ lại thông báo cho Tiểu Ninh đi tiếp đãi khách. Khách nhân lần này nam có nữ có, nhân số khá đông. Bọn họ gọi Tiểu Ninh đến, còn có cả trai lẫn gái rất nhiều, tụ họp uống rượu vui đùa với nhau. Khách nhân hình như là người làm ăn nơi khác tới đây buôn bán, lễ mừng năm mới không về quê được, gọi mấy người đồng hương, tự tìm cho mình một chút niềm vui. Người Tiểu Ninh tiếp chính là một vị nữ lão bản hơn bốn mươi tuổi. Vị khách này ở bên ngoài lăn lộn làm ăn nhiều năm, các loại xã giao lui tới, sớm đã quen loại tình huống này, chơi rất hào phóng, cũng sẽ không giống Lâm lão bản hèn mọn bỉ ổi lúc trước bỏ thuốc như vậy, chỉ liên tục khuyến khích Tiểu Ninh uống rượu, nói sang năm mới rồi, bản thân sẽ cấp học bổng cho Tiểu Ninh, một ly rượu vang một tờ tiền mặt, tùy Tiểu Ninh uống bao nhiêu ly. Nữ lão bản hỏi Tiểu Ninh nhiều vấn đề, học trường nào, năm mấy, tại sao lại muốn đi làm công việc này, người nhà thiếu tiền sao, hỏi những vấn đề đại loại như vậy. Tiểu Ninh tùy tiện buông vài câu nói dối, nói gia đình mình nghèo khó, đi kiếm tiền học. Nữ lão bản liền xuất ra mười vạn phần thông cảm, giống như một ly rượu một tờ tiền mặt, là thật tâm cấp học bổng cho Tiểu Ninh. Tiểu Ninh tự mình mở một chai rượu vang, quả nhiên nhận một ly uống một ly. Nữ lão bản kia thấy một nam sinh đẹp mắt uống đến thẳng thắn như vậy, hết sức cao hứng. Tiểu Ninh uống xong một ly, nữ lão bản liền lấy một tờ tiền mặt, vỗ đến trước mặt Tiểu Ninh. Rất nhanh, trước mặt Tiểu Ninh liền rơi lả tả một chồng tiền mặt. Ngoại trừ tiền của câu lạc bộ, ít nhất còn có thể kiếm thêm mấy nghìn tiền boa, tiền này làm ra thật dễ a, Tiểu Ninh nghĩ. Người bên cạnh, hâm mộ mà nhìn Tiểu Ninh. Tiểu Ninh giống như điên rồi, dốc sức liều mạng uống. Khách nhân ở bên cạnh, phấn khích hô giỏi. Chỉ là thỉnh thoảng, cảm giác sỉ nhục sẽ giống như dòng điện rất nhỏ, xuôi theo rượu cồn chảy đến yết hầu Tiểu Ninh, chảy qua xương cốt tứ chi của cậu. Thời điểm tan cuộc, Tiểu Ninh nôn nhiều lần, toàn thân tê liệt ngã xuống, không đứng dậy nổi. Một thanh niên trẻ tuổi đi cùng đỡ cậu ra cửa khách sạn, để tự cậu trở về. Một vị khách nói: “Thế nào, hay là vị tiểu bằng hữu này cũng đi cùng chúng ta đi. Đã trễ thế này, say đến lợi hại như vậy, còn đi đâu được?” Bọn họ muốn dẫn mấy người nam nữ kia đi qua đêm, lời này ý tứ đã quá rõ ràng. Tiểu Ninh say đến đầu óc mơ hồ, ý thức an toàn hết thảy đều không còn, lầu bầu nói: “Tôi, tôi không đi, tôi có anh của tôi tới đón tôi…” Mọi người nghe cậu nói như vậy, cũng không dây dưa thêm, ném cậu ở cửa lớn liền đi. Tiểu Ninh say khướt, đặt mông ngồi lên bồn hoa ven đường, lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Chu Húc. Đầu bên kia điện thoại vừa thông, Tiểu Ninh liền hô: “Ca, anh tới đón tôi đi, tôi uống rượu say rồi.” Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, mới nói: “Cậu nhầm số rồi, tôi không phải anh của cậu.” Tiểu Ninh bắt đầu khóc lên. Đúng vậy a, cậu là không có anh trai đấy, cậu làm gì có anh trai. Người say nào có lôgic gì, cậu bắt đầu khóc lớn, khóc đến thở không ra hơi, nói: “Tôi uống rượu say, không đi được nữa, anh không đến đón tôi sao? Tôi không có anh trai, không có ba, không có mẹ, anh cũng không tới đón tôi sao? Anh không tiếp điện thoại của tôi sao? Anh không để ý đến tôi sao?” Chu Húc bị cậu khóc đến tâm cũng luống cuống, vội vàng hỏi cậu địa chỉ, lại dặn dò cậu đừng chạy loạn, vội vàng chạy tới. Lần này khách sạn cách xa nhà Chu Húc, Chu Húc tốn hơn hai mươi phút mới đến nơi. Thời điểm đến, ở sảnh lớn khách sạn căn bản không tìm ra Tiểu Ninh, thiếu chút nữa sốt ruột muốn chết. Gọi điện thoại cho Tiểu Ninh, Tiểu Ninh say khướt, chỉ nói mình ở ngay cửa ra vào. Chu Húc lao ra khách sạn, tới tới lui lui tìm mười phút, mới phát hiện Tiểu Ninh ngồi ở ven đường, đông lạnh đến môi trắng bệch. Hắn đâu biết Tiểu Ninh say đến lợi hại như vậy, mùa đông không ở trong khách sạn chờ, vậy mà lại chạy ra ngoài. Hắn cầm khăn quàng cổ của mình, vội vàng đem cổ, khuôn mặt Tiểu Ninh đều che phủ cực kỳ cẩn thận, nói: “Sao lại chạy ra ngoài? Không lạnh ư?” Chu Húc cõng cậu lên, đi về phía đỗ xe. Khăn quàng cổ lông dê được Chu Húc quấn ấm áp, Tiểu Ninh vốn say đến không có cảm giác lạnh, giờ phút này rồi lại lạnh run cả người, giống như qua đường hô hấp, bắt đầu cảm thấy tay chân đều lạnh đến tê rần. Nhưng mà bờ lưng dưới thân, vừa rộng vừa dày, vẫn rất ấm áp. Tiểu Ninh ôm cổ Chu Húc, ôm chặt hắn, lại bắt đầu rơi nước mắt. Chờ đến khi Chu Húc đem cậu đặt vào trong xe, cậu đã gào khóc. Chu Húc cuống quít tay chân, vội vàng khởi động xe mở hệ thống sưởi, lại nhanh chóng cầm khăn giấy lau nước mắt cho cậu, hỏi cậu làm sao vậy, bị người khi dễ sao? Tiểu Ninh khóc đến nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Tôi thiếu rất nhiều tiền, tôi vẫn chưa trả hết, không biết phải làm sao, mới, mới vay tiền câu lạc bộ…” Không phải vì ham hư vinh, cũng không phải chấp mê bất ngộ. Tiểu Ninh say, say đến không biết mình đang nói cái gì, say đến không còn khí lực ngụy trang bản thân, đột nhiên đem nước mắt đã tích lũy bao lâu, duy nhất một lần chảy ra triệt để.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]