Ban đêm, ngã tư đườngkhông người.
Chỉ còn thưa thớt vàitiếng bước chân, ánh trăng giấu giữa những tán cây.
“Về sau không được làmnhư vậy, rất nguy hiểm, nếu tướng quân thật sự tức giận…”
“Ai, Tử Hề sao ngươi dàidòng như vậy, còn hơn cả lão bà ta.” Lam San bưng theo một ít bánh Hoa Quế Caomà ăn: “Không phải ta không có việc gì sao?”
Thiếu niên thở dài dướiđáy lòng.
Xa cách ba năm, khi thấylại nàng lại không biết mở miệng thế nào. Nàng vẫn như trước kia, thảnh thơinói chuyện, dường như hắn không phải rời đi ba năm, không phải ba tháng, khôngphải ba ngày, không phải ba giờ, mà chỉ là ba giây.
Sự tồn tại của hắn đốivới nàng, thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao a.
Bên môi lộ ra một tiacười khổ.
“Được rồi, cho ta.” Ănxong lại vỗ vỗ tay hắndừng lại bước đi. Thiếu niên thấy nàng dừng lại thì khó hiểu nhìn.
“Mau cho ta.” Thanh âmkia quả thực là đang làm nũng.
Tử Hề tốt xấu gì cũng đãluyện qua, bất động thanh sắc nhìn nàng, không biết nàng lại chơi trò gì.
“Lễ vật a, lễ vật! Ngườita muốn lễ vật thôi. Tử Hề, sư phụ cảnh cáo ngươi nga, đừng nói với ta ngườiđến biên quan chơi ba năm mà không mua cái gì về cho ta!”
Thì ra nàng còn biết kháiniệm ba năm này. Tử Hề cảm thấy có chút châm chọc, không biểu tình nói: “Khôngcó lễ vật, lần này trở về quá gấp nên không suy nghĩ chu đáo.”
Thế nhưng lại có ngườinhư thế, xa cách một ngàn ngày đêm, mở miệng ra lại muốn lễ vật. Ngay cả câuhàn huyên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-tu/44710/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.