Thiếu niên vừa đi, quayđầu lại hắn đã ngây người ba năm tại biên quan. Trên tay hắn tung tóe bao nhiêumáu hắn không rõ. Trước kia khi ở cùng Lam San, nàng cũng thường xuyên giaonhiệm vụ cho hắn, cũng là giết người, nhưng không giống thế này.
Mười chín tuổi, hắn trởthành Trung Lan tướng quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thuộc hạ trực tiếp của Độc Côtướng quân. Biên quan cực lạnh, hàng năm tuyết rơi không ngừng. Đem binh línhyên lặng mai táng, lạnh thấu xương, binh lính cùng thượng tướng ngồi ở tronglều nâng cốc nói chuyện phiếm. Ánh lửa toát gương mặt của họ, ngoài doanh trạikết băng. Hắn ban đêm ra bờ sông, nơi nơ rét lạnh, ánh trăng sáng tỏ, so vớiTrường An còn đẹp hơn.
Khi ở biên quan hắn đã họcđược thổi tiêu. Lúc trước hắn thậm chí không phân biệt được sáo và tiêu. Sa mạccát vàng hay là cánh đồng tuyết biên quan, đều làm cho người ta cảm thấy cô đơntịch mịch, nhưng khung cảnh trong tầm mắt thì thật tráng lệ. Ngẩng đầu nhìn lênbầu trời, ánh trăng thật thê lương.
Hắn từng thổi thử “Kinhmộng”, nhưng cho dù thế nào cũng thành âm thanh bi thương, réo rắt thảm thiết.
Thì ra cho dù hoa khoeđua sắc bao lần thì cuối cùng cũng là cảnh tượng đổ nát.
Muốn bay về chân trời,mây tím núp bên hiên nhà; mưa bụi phong trần, chiếc thuyền trong sóng gió.
... Đó là nàng sao?
“Đây hẳn là“Hoàn hồn kí?””
Tiếng nam nhân trong sángvang lên phía sau, Tử Hề kinh ngạc, quay đầu thở dài: “Tướng quân đại nhân.”
“Sao lại thổi ca khúcnày?” Nam nhân híp mắt cười: “Đây chính là ca khúc của nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-tu/44709/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.