Máu lan tràn.
Tiếng khóc không thể ứcchế.
“Đừng chết a...”
Nam hài quỳ trên mặt đấtôm nữ tử, hai vai vô lực run run.
“... Lam San... Ta khôngcho ngươi chết...”
Trên áo trắng nữ tử nởđầy hoa đỏ tươi.
“Lam San...”
Nàng hơi hơi mở mắtra, tái nhợt mỉm cười, cố gắng hô hấp. Vươn cánh tay mảnh khảnh xoa mặt củahắn.
“Cầu ngươi... nhớ đến ta,Tâm Trần.”
Đầu ngón tay lướt qua mặtđứa nhỏ, đồng tử của nàng dầndần tan rã.
01
Đại mạc cát vàng.
Gió thổi tung hạt cátquay cuồng trong những tầng mây.
Một tòa khách điếm tọa lạc tạinơi tập trung các thương đội ở Đà Minh, có chút cũ nát. Cát vàng cuốn qua, tànphá cửa sổ, mái ngói hiên nhà rung động. Gió cúi đầu nức nở, xuyên qua conđường phía trước đập vào vách tường đã bị thời gian bóc đi hình dạng, trở nên uám.
Khách điếm có vài câybạch dương gầy, nhánh cây khô cắt bầu trời, gió thổi qua, lá tuôn rơi.
Thê lương yên tĩnh.
Khách điếm này, lẻ loitrơ trọi tại không gian đầy cát vàng này, không biết đã qua bao nhiêu năm.
“Hoan nghênh quang lâm.”
Nam tử trung niên mang theoo mộtgánh hành lý nặng đẩy cửa vào. Người trong khách điếm ít ỏi, ngoài cửa sổ làánh sáng mờ nhạt của sa mạc, bụi bậm theo gió bay lên.
“Xin hỏi khách quan cầngì, dừng chân hay ăn uống?”
Tiểu nhị chào đón, áo xámvải thô, bao khăn trùm đầu, khẽ mỉm cười. Thanh âm nhẹ nhàng. Nam nhân nhìnphía hắn: “Chưởng quầy đâu?”
Nói xong thì thả hành lýxuống. Tiểu nhị hiểu ý liền khoát khăn lên vai: “Khách quan mời vào bên trong.”
Xuyên qua tiền đường vàotrong, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-tu/44706/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.