"Ngươi!"
Chưa để Dạ Minh dứt lời, lúc này, Doãn Thiên Vũ đã lần nữa vung roi.
Lần này, bởi vì đã chuẩn bị tinh thần, nên khi dây roi quất tới, Dạ Minh đã lập tức ngã người sang một bên, ở trên đất lăn một vòng, dễ dàng tránh đi.
Nhìn thấy y tránh được, ý cười trên mặt Doãn Thiên Vũ không những không giảm, trái lại, lại còn tăng. Bàn tay của hắn cũng chưa từng ngừng điều khiển roi da.
Chỉ là, mục tiêu lần này cũng không còn là Dạ Minh, mà lại chính là Quân Du Ninh ở cách đó không xa.
Bởi vì chỉ lo chú ý tới việc Dạ Minh bị đánh, nên không kịp ứng đối, Quân Du Ninh hiển nhiên cũng liền trúng chiêu.
Trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn lãng như thần liền lập tức nhiều ra một vết roi đánh, mơ hồ có máu tươi không ngừng rỉ ra.
Trên mặt đau rát, song, đối diện với Doãn Thiên Vũ, Quân Du Ninh vẫn không chịu khuất phục. Đừng nói là kêu rên, hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày một chút, ngay sau đó, thần sắc liền đã khôi phục như thường. Sống lưng thậm chí vẫn thẳng tắp không ngã.
Nếu hỏi Doãn Thiên Vũ ghét gì nhất ở trên người Quân Du Ninh, thì đó cũng chỉ có thể là bộ dạng cao khiết, cường ngạnh này của hắn.
Làm bộ làm tịch, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.
Càng xem càng cảm thấy trong lòng nghẹn một bụng hỏa, nhớ tới những năm qua chính mình khắp nơi lấy lòng, vẫn như cũ bị hắn coi nhẹ, lạnh mặt đối đãi, Doãn Thiên Vũ liền giận quá hóa cười.
"Không hổ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131899/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.