Chương trước
Chương sau
"Không...không!!!" Một tiếng hét thảm của Vân Úy vừa vang lên, gã liền đã đầu thân một nẻo.
Dạ Minh nhét Trường Tương Tư vào vỏ, trở tay bắt lấy đầu lâu vừa rơi vào trong nước mưa của Vân Úy, không nhanh không chậm cất vào trong giới chỉ. Liếc nhìn đám thi thể ngang dọc, nằm la liệt trên mặt đất, y cũng lười quản, trực tiếp rời đi.
Chỉ là, vừa mới xoay người, Dạ Minh lại không thể không ngừng lại bước chân. Bởi vì lúc này, trước mặt y đã xuất hiện một bóng người, quen thuộc đến làm y phát hoảng.
"Quân?" Thấp giọng gọi, Dạ Minh liền theo bản năng đem hai bàn tay vẫn còn lưu lại không ít vết máu của mình giấu ra sau lưng.
Đứng đối diện với Dạ Minh, Quân Du Ninh lúc này đã bỏ áo choàng ra, một thân bạch y vẫn không nhuốm bụi trần, sạch sẽ như xưa.
Hắn cứ như vậy đứng nhìn y, cùng những thị thể ở dưới đất, cái gì cũng không nói. Chỉ cứng nhắc cất bước tiến về trước.
Quân Du Ninh đi tới, Dạ Minh lại không hiểu thấu bắt đầu lùi lại. Hắn tiến một bước, y liền lùi hai bước, đến tận khi lưng của y đều đã dán vào trên cổng thành, không thể lui được nữa. Hắn mới một đường bước nhanh, nhanh chóng đứng ở trước mặt y.
"Tại sao lại giấu?"
"Quân, ngươi tới từ bao giờ vậy?" Nghe thấy câu hỏi của Quân Du Ninh, toàn thân cứng đờ, nhưng Dạ Minh vẫn kiên quyết hỏi sang chuyện khác.
Chỉ là lần này, Quân Du Ninh lại cố tình không chịu thuận theo ý của y :"Ta đang hỏi ngươi, tại sao lại phải giấu?"
Không cần hỏi cũng biết, Quân Du Ninh nhất định là đã sớm theo dõi y, cái gì không nên thấy cũng đều đã thấy.
"..............." Dạ Minh trầm mặc, bình thường y luôn miệng mồm nhanh nhảu, nhưng lúc này, lại phá lệ không nói được lời nào.
Cho đến khi, bàn tay của thiếu niên vươn tới, giống như muốn bắt lấy tay y...
"Ngươi làm gì!!!"
Nhìn Dạ Minh như con mèo xù lông, nhất quyết tránh né bản thân đụng chạm, Quân Du Ninh liền càng thêm kiên định với mong muốn của chính mình :"Ta muốn biết, rốt cuộc là nguyên do gì..."
Khiến y mỗi khi giết người, luôn sẽ tận lực né tránh hắn, đem hắn bỏ lại, thậm chí giống như bây giờ, chạm cũng không để hắn chạm vào.
"Quân! Ngươi không hiểu! Ta...ta..." Nhìn thấy thần sắc tràn đầy nghi kị của thiếu niên, biết rõ hôm nay nếu bản thân không nói rõ, nhất định sẽ khiến hắn nảy sinh khúc mắc, Dạ Minh cũng không thể làm gì khác hơn ngoài thỏa hiệp.
Cơ thể căng cứng của y chậm rãi thả lỏng, cũng không biết là buông xuôi, hay là bỏ xuống được gánh nặng. Y cúi đầu, mũ choàng cũng vừa vặn đem sắc mặt của y đều che lấp.
"Ta sợ hãi..."
"Ta tự ti..."
"Ta sợ bộ mặt hung tàn xấu xí của chính mình bị ngươi nhìn thấy, sợ hãi ngươi sẽ vì đó chán ghét ta."
"Ngươi quá sạch sẽ, ta không muốn bàn tay dính đầy máu tươi của ta làm ô uế ngươi..."
Lời Dạ Minh nói ra, đối với Quân Du Ninh tới nói cũng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, vừa hoang đường, vừa ngốc nghếch, lại vừa làm người đau lòng.
"Ngươi..." Nhìn thân ảnh đơn bạc bị cuồng phong bạo vũ lướt qua, nhưng vẫn kiên cường, không chút dao động trước mặt, Quân Du Ninh liền hé môi, nhưng một câu nửa chữ cũng không thể phát ra.
Cả hai đối diện hồi lâu, phảng phất đến khi thiên địa chợt ngừng, Quân Du Ninh mới chịu di động. Hắn xoay người, bước đi trong mưa, một đường thẳng hướng trên đại lộ.
Nhìn gót chân đối phương đi xa, Dạ Minh liền giật giật ngón tay, nhưng chung quy vẫn là dằn xuống được cảm giác bứt rứt trong lòng, giữ nguyên tư thế cúi đầu.
Cho đến khi, một loạt tiếng bước chân trầm ổn tới gần, một đôi bàn tay thấm đẫm máu tươi cùng bạch y tiên khí lại lần nữa ánh vào trong mắt y...
"Tay của ta, cũng dính đầy máu rồi."
Âm thanh từ tốn của thiếu niên, lúc này lại làm tâm của Dạ Minh ngừng đập trong giây lát. Trên bầu trời, một tia sét vừa ầm vang chấn động cửu tiêu, đem thiên địa đều lóe lên một mảnh dương quang.
Mười ngón tay huyết thủy nhạt nhòa, chầm chậm sờ vào sườn mặt của Dạ Minh, cẩn thận vuốt ve, tựa như muốn đem diện mạo của y khắc kĩ. Đối phương cúi xuống, chậm rãi mang tới một nụ hôn...có điểm lạnh.
"Ca ca, ta bồi ngươi đi tìm sư tôn."
---------------------------
Có lẽ là ông trời chú định, Tây Sơn Thành vừa vặn lại cách Ngự Kiếm Tông rất gần. Dạ Minh cùng Quân Du Ninh đi nửa tháng, liền đã đi đến Ngự Kiếm Tông.
So với tiên môn trong ký ức của nửa năm về trước, thời khắc này, đứng trước cổng lớn Ngự Kiếm Tông, cả hai chỉ cảm thấy tâm thần tĩnh mịch.
Tựa như đã trải qua mấy đời.
"Đệ tử thủ sơn đâu? Bây giờ là giữa trưa giờ Ngọ, tại sao lại không thấy bóng dáng của đệ tử nào qua lại?"
Ẩn nấp trên một tán đại thụ gần đó, nhìn về quảng trường trống rỗng vắng lặng đằng xa, môi của Dạ Minh liền có chút run run, khô khốc. Khung cảnh này, khiến y bất tri bất giác lại nhớ tới kiếp trước...Ngự Kiếm Tông bị diệt môn.
Tâm tình cũng không khá hơn y là bao, nên lúc này Quân Du Ninh cũng không biết phải an ủi y thế nào.
Chỉ là, rất nhanh, cả hai liền đã đánh lên tinh thần, im lặng theo dõi con đường xuống núi. Bởi vì lúc này, trên núi rốt cuộc cũng đã có một tên đệ tử đi xuống!
Có điều, bộ dạng của hắn, thoạt nhìn lại giống như là đang chuẩn bị...thoát tông tịch?
Vốn đang lo nghĩ, theo tên đệ tử đó ngày càng đến gần, mi mắt của Dạ Minh liền khẽ nhảy một chút. Bởi vì y nhận biết tên đệ tử này!
"Trương Bân!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.