Tây Mạc bốn phía là cát vàng, từ xa nhìn tới, tựa như là một chảo dầu lớn nung nấu giữa thương khung. Nhiệt khí kinh người bốc lên, phảng phất muốn đem người ta đốt thành than bùn.
Trăm vạn năm về trước, Tây Mạc đã từng chính là đại bản doanh của Ma giáo. Khi đó, nơi này có thể nói là phong quang vô hạn, Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã còn là giáo chủ hùng bá một phương, ma uy cái thế.
Nhưng năm đó, trong lúc Ma giáo hưng thịnh nhất, hắn lại đột ngột tuyên bố giải tán, khiến Ma giáo trực tiếp tan đàn xẻ nghé. Mà kể từ đây, khí vận của Tây Mạc cũng chậm rãi bị rút cạn, tích lũy trăm vạn năm, liền biến thành bộ dạng cằn cỗi như bây giờ.
Không có sinh cơ, không có người sống, bốn phía chỉ là hoang mạc không nhìn thấy điểm dừng.
Đương nhiên, không chỉ riêng Tây Mạc, mà cả đại lục Tiên Ma, từ lâu cũng đã sớm lâm vào biên giới sụp đổ. Linh khí ngày càng mỏng manh, hơn vạn năm qua, đều chưa từng có người thành công vũ hóa phi thăng.
Thậm chí, còn có tin đồn truyền tới, cho rằng tình trạng của Tiên Giới cũng không khá hơn nơi đây là bao, thậm chí, lụi tàn cũng càng thêm nhanh chóng. Không quá mười vạn năm, tuyệt đối sẽ hủy diệt, tựa như Thần Giới năm xưa.
Lúc này, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh đã xuống xe ngựa. Bởi vì nơi đây là một mảnh hoang du, nên bọn họ liền không chút cố kỵ triệu hoán phi kiếm, cưỡi phi kiếm bay vào trong.
Đã lâu không ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131865/chuong-76.html