Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người tê rần, tựa như một dòng điện chạy qua người, khiến y không nhịn được mà khẽ run lên nhè nhẹ. Theo bản năng nói ra một câu làm chính mình về sau mỗi khi nghĩ tới đều cảm thấy ngượng ngùng.
"Ngươi...ngươi có thể nhẹ nhàng với ta được không..."
Sững sờ, Quân Du Ninh liền bị phản ứng đáng yêu này của y lấy lòng, khẽ cúi đầu đặt lên mắt y một nụ hôn tràn đầy thương tiếc :"Ta sẽ không làm ngươi đau..."
"Ca ca..."
Dạ Minh mở to mắt, có chút không dám tin mà nhìn người đang cách mình chưa đến nửa gang tay này. Trái tim bụp bụp nhảy loạn, làm y cảm thấy lồng ngực như sắp vỡ ra đến nơi :"Ngươi đừng gọi như vậy..."
Hắn gọi y ca ca...thật là ngượng ngùng.
Đồng thời, còn khiến y có một loại cảm giác cổ quái, không rõ.
"Vậy muốn ta gọi thế nào? Minh Minh? Bảo bối?"
Xưng hô sau lại đáng thẹn hơn xưng hô trước, ngay tức khắc liền làm Dạ Minh giơ cờ đầu hàng :"Ngươi thích gọi gì liền gọi đó đi. Nhưng đừng gọi ta là bảo bối, thật buồn nôn."
"Được, ca ca." Ôn nhu ứng thanh, Quân Du Ninh cũng không chậm trễ nữa, cúi đầu hôn lên môi y. Miệng lưỡi thành thạo, nhân lúc y chưa kịp hoàn hồn mà lập tức xâm nhập vào trong.
Khoang miệng bị dị vật xâm chiếm, Dạ Minh nhất thời liền hoảng thần, muốn cắn xuống. Nhưng rất nhanh, phản ứng lại được, y liền chậm rãi thả lỏng thân thể, bắt đầu thuận theo hắn.
Lưỡi của hắn càn quét trong miệng y, tìm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131835/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.