Dạ Minh vừa dứt lời, trong mắt Lâm Thần liền lóe lên một tia sáng lạnh, theo bản năng đưa tay kéo kéo vạt áo của mình. Vừa nhìn xuống, quả nhiên trên đuôi áo của bản thân đã dính lại vài đốm máu li ti.
"Ban nãy đi chuẩn bị thịt cho chó hoang ăn. Nên vô tình làm bẩn áo rồi. Để ngươi phải chê cười..."
Biết Lâm Thần không nói dối, nên thái độ của Dạ Minh cũng không tính là quá lớn. Kỳ thực, trước khi nhìn thấy vết máu trên vạt áo của hắn, khi đến gần, y liền đã đem khí vị của máu tươi còn lây dính quanh thân hắn ngửi được.
Cũng không trách y được. Kiếp trước, y là một người mù. Người mù bởi vì mất đi thị giác, nên những giác quan khác cũng đặc biệt trở nên nhạy cảm, nhất là khướu giác.
Những mùi hương khác đã vậy, càng đừng nói đến mùi máu tươi - mùi vị quen thuộc nhất đối với y ở tiền thế.
"Ngươi đối với những con chó đó cũng thật tốt..." Nụ cười của Dạ Minh có chút âm trầm. Bởi vì nhắc tới những con chó, lại khiến y bất tri bất giác nhớ đến đôi mắt bị đào đi của mình.
Người bên ngoài đều biết, thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang là một người nhân nghĩa. Không chỉ thường xuyên cứu giúp người nghèo, khất cái đầu đường xó chợ. Mà còn rất thích nuôi mèo hoang, dùng thức ăn thừa bên trong trang mang cho chó hoang ở đầu phố bên cạnh ăn.
"Ha ha, đó là chuyện nên làm thôi. Súc vật cũng giống như con người, bọn chúng cũng có lương tri, suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131808/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.