Rõ ràng là nghe Dạ Minh hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng không hiểu vì sao, đáy lòng Quân Du Ninh lại cảm thấy nhói đau.
Hắn thử đặt mình vào trong hoàn cảnh mà y đưa ra. Ngay tức khắc, liền đã nghĩ cũng không dám nghĩ.
Quá đáng sợ, cũng quá thê thảm.
"Quân Mặc này, lần đầu tiên ta gặp ngươi là ở đâu nhỉ?"
Dạ Minh bất ngờ nói lảng sang chuyện khác, khiến Quân Du Ninh không khỏi nhíu mày. Nhưng không để hắn đáp lời, y liền đã trước một bước lẩm bẩm :"Giống như là ở lối vào tông môn đi..."
"Hôm đó, ngươi mặc một bộ áo vải màu xám trắng. Gương mặt xụ xuống, giống như ông cụ non. Dùng đuôi mắt liếc xéo ta, ngay cả nhìn thêm một chút cũng khinh thường nhìn..."
"Không phải." Chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, dọc theo bàn tròn đi đến bên cạnh Dạ Minh, Quân Du Ninh liền nghiêm giọng phản biện.
"Hả, cái gì không phải?"
"Lần đầu tiên ta gặp ngươi. Không phải ở sơn môn." Phảng phất đã đắn đo hồi lâu, Quân Du Ninh mới thuyết phục bản thân nói ra câu này.
Mơ hồ nghe được câu trả lời của Quân Du Ninh, Dạ Minh ngay tức khắc liền ậm ờ hỏi lại :"Vậy ở đâu..."
Lần này, Quân Du Ninh lại lựa chọn im lặng, không hề hé miệng nửa lời. Cho đến khi Dạ Minh quên mất cớ sự này, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
"Quân Mặc này..." Bàn tay vươn ra, khẽ xoay người bắt lấy ống tay áo của hắn, Dạ Minh liền cố dùng giọng điệu nghiêm túc trong men say nói :"Về sau...sư tỷ của ta phải giao cho ngươi chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131805/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.