Quân Du Ninh hơi nâng mắt nhìn Dạ Minh. Nhưng chưa để hắn nói gì, thì lúc này, một nữ đệ tử liền đã ngượng ngùng đến gần, đem một hộp gỗ đựng thức ăn đặt lên bàn của hắn :"Sư huynh, để huynh đợi lâu rồi."
"Tối hôm qua ta vừa cùng chúng tỷ muội cãi nhau. Khó khăn lắm mới tranh giành được vị trí bồi huynh dùng bữa hôm nay."
"Đây là thức ăn ta chuẩn bị. Mặc dù không ngon bằng của Tuệ Tuệ, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được." Một bên lải nhải ríu rít, sự phấn khích của nữ đệ tử này gần như đều sắp sửa tràn ra ngoài.
Nhưng từ trong lời nói của nàng, không khó đoán được, ngoài nàng ra, vẫn còn rất nhiều nữ đệ tử khác tranh nhau nấu ăn cho Quân Du Ninh.
Một đám hoa si không có tiền đồ!
Không phải chỉ là mặt đẹp hay sao? Có ăn được không?
Phảng phất là để vả mặt Dạ Minh, sau khi đem vài món ăn đầy màu sắc bày ra. Nữ đệ tử đó liền dùng hai tay chống cằm, si ngốc nhìn Quân Du Ninh dùng bữa :"Sư huynh quả thật là tú sắc khả xan. Nhìn huynh ăn như vậy, ta đều cảm thấy no rồi."
Dạ Minh :........................
Nhìn gà quay trong tay, Dạ Minh bỗng dưng lại cảm thấy không còn muốn ăn nữa.
Bộ có mỹ nữ đưa cơm là rất giỏi sao?
Ân, xác thực là rất giỏi.
Một ngày sau khi trọng sinh này, đối với Dạ Minh mà nói, xác thực là quá mức phong phú.
Kiếp trước, bởi vì lười biếng, một năm 365 ngày, y gần như đều chưa từng tới học viện được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131793/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.