Chương trước
Chương sau
Cũng không phải lần đầu tiên có câu hỏi này, chỉ là đã từng không cần phải suy nghĩ, hôm nay không thể không suy tư.

Chuyện xuyên việt vốn là hoang đường, thêm bao nhiêu tiền đề khó tin vào cái thực tế hoang đường đó cũng chẳng sao, rất dễ chấp nhận.

Hơn nữa, ở một mức độ nào đó quả thật não chủ có tác dụng kiểm soát đối với Dung Đường. Sau khi nhiệm vụ thất bại, y cũng sẽ bị trừng phạt dưới dạng phản hồi lên cơ thể bệnh tật.

Trước đây, Dung Đường đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên việt, trong đầu y lại thực sự tồn tại một hệ thống, nên y chưa bao giờ nghi ngờ tính chân thực của hệ thống và nhiệm vụ.

Nhưng giờ nghĩ lại, điều đó thực sự là chân thực sao?

Hiển nhiên Hệ thống cũng không biết đáp án, nó thậm chí không thể khẳng định được điều gì, chỉ nhẹ giọng nói:  【 Đường Đường, tôi không biết. 】

Nó là một hệ thống ngu ngốc, không thể khiến ký chủ hồi phục sức khỏe, cũng không thể liên lạc với não chủ, giờ đây ngay cả sự thật về nguồn gốc của việc xuyên qua cũng không thể biết được.

Trên thế giới này không có hệ thống nào vô dụng hơn nó.

Hệ thống ủ rũ, Dung Đường nhắm mắt lại, giữ yên lặng một lúc lâu, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt: "Không sao đâu.”

Y nằm trên giường, yên lặng suy nghĩ.

Tuyết rơi làm nhiệt độ hạ thấp sẽ khiến y ốm, thiên tai cũng sẽ khiến y ốm, nhưng dù cơn mưa lớn ở Giang Nam kéo dài bảy ngày, Dung Đường cũng chưa bao giờ ốm nặng như thế này.

Vũng máu đen đặc trên mặt đất là bằng chứng rõ ràng, nói cho Dung Đường biết rằng y đã gần như vô phương cứu chữa.

Trước kia Dung Đường từng hoài nghi rất nhiều, thậm chí vì chưa bị não chủ trừng phạt mà nghi ngờ về vị trí thực sự của Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết.

Nhưng nếu ngay từ đầu, tiền đề đã sai thì sao?

Không phải là nam chính gặp trở ngại y mới bị trừng phạt thì sao?

Khi Thịnh Thừa Lệ ra khỏi lãnh cung, Dung Đường vẫn đang trong trạng thái bệnh nặng mới khỏi, không thể đánh giá chính xác liệu bệnh tình có trở nặng hay không.

Cơn đau dữ dội ở Phù Viên, nếu không phải vì bên cạnh Thịnh Thừa Lệ có người chết, thì còn có thể giải thích thế nào nữa?

Đối với Thịnh Thừa Lệ, Nguyệt Dung vốn dĩ là người sớm muộn cũng sẽ chết.

Cái chết của cô ta sẽ mang lại vô số lợi ích cho nam chính, vì vậy khi đó Dung Đường mới có cảm giác đau đớn dữ dội như bị xé rách.

Dựa trên khả năng này…

Bọn họ phá hư mưu kế của Thịnh Thừa Lệ, Dung Đường vẫn chưa bị phạt.

Y dẫn Túc Hoài Cảnh đi cướp Tô Liên Nhi, Dung Đường vẫn chưa bị phạt.

Khuyên Kha Mộc quay lưng lại, Dung Đường vẫn chưa bị phạt.

Thịnh Thừa Lệ gãy chân, phủ Hiển Quốc Công bị đốt, Thịnh Thừa Lệ xuất kinh thủ hoàng lăng......

Tất cả những việc này, bản thân chúng đều là những việc bất lợi cho nam chính, nhưng Dung Đường chưa từng bị trừng phạt một lần nào.

Y vốn tưởng rằng phán định của não chủ nằm ở chỗ Thịnh Thừa Lệ tới hoàng lăng, sẽ học được công phu chữa khỏi thương chân, nên mới không trừng phạt y nhưng dường như không phải vậy.

Chỉ đơn giản là, vô ích với nam chính.

Hiện tại, Thịnh Thừa Lệ đã trở về kinh thành, được hoàng đế sủng ái, quay lại con đường định sẵn của mình, nhận được một phủ đệ lộng lẫy hơn, thể hiện sự sủng ái vô thượng, còn bệnh tình của Dung Đường thì bất ngờ trở nặng.

Cơn bệnh đến dữ dội, phá hoại khốc liệt, như muốn kéo y vào vực sâu không đáy.

Vậy thì rốt cuộc đây là gì?

Dung Đường bắt đầu nhớ lại.

Hai đời trước, mỗi khi giúp Thịnh Thừa Lệ đạt được một giai đoạn thành công, bệnh tình của y sẽ có chuyển biến tốt đẹp, gần như không khác gì người bình thường.

Hết lần này đến lần khác, y đã quen với việc đó là phần thưởng của hệ thống khi y đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng y lại quên mất, sau những lần chuyển biến tốt đẹp đó, dài thì nửa tháng, ngắn thì ba năm ngày, y chắc chắn sẽ gặp đủ loại tai nạn khiến bệnh tình trầm trọng hơn.

Chỉ là khi đó vừa nhận được tiền hệ thống, có đủ tài chính để đổi thuốc giảm cơn đau bệnh, y vô thức bỏ qua những cơn đau đó.

Vì quá đỗi bình thường, lại rất dễ giải quyết.

Họa phúc khó lường, đây là cái giá có thể chấp nhận, không gây tử vong nên không đáng để chú ý.

Nhưng nếu ba năm ngày cải thiện đó chỉ là ảo ảnh thì sao?

Y đã dốc hết tâm sức, dưới sự yêu cầu của hệ thống và não chủ, phụ trợ nam chính của thiên đạo hai đời, rốt cuộc là vì cái gì?

Hỗ trợ lẫn nhau? Hay là tương sinh tương khắc?

Có hại cho Thịnh Thừa Lệ, có lợi cho Dung Đường.

Có lợi cho Thịnh Thừa Lệ, có hại cho Dung Đường.

Vậy bản thân y là cái gì?

Còn có......

Dung Đường mở mắt, trước mắt có một khoảnh khắc mơ hồ không thể tập trung, y nhìn lên trần nhà chạm khắc hoa văn trên đỉnh đầu, đắm chìm trong suy tư hồi lâu.

Túc Hoài Cảnh thì là gì đây?

Y và Thịnh Thừa Lệ tương sinh tương khắc, vậy vai trò của đại nhân vật phản diện trong câu chuyện này là gì?

Có người quay trở lại, tiếng bước chân vọng đến từ cửa, cánh cửa gỗ “két” mở ra rồi khép lại, Túc Hoài Cảnh đứng ngoài bình phong, nhẹ giọng gọi: "Đường Đường?"

Không đi thẳng vào, Dung Đường hoàn hồn nhìn vũng máu trên sàn đầu giường, hai giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Túc Hoài Cảnh cách bình phong hỏi y: "Ta có thể vào không?”

Thực ra Dung Đường không buồn, y chỉ... hơi mơ hồ.

Vì hai đời trước, vì cơ thể nặng bệnh khó chữa này, vì sự thông minh và săn sóc quá mức của Túc Hoài Cảnh.

Y im lặng một lúc, rồi nói: "Ta vừa mới ho ra máu.”

Không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng, Túc Hoài Cảnh nói: "Hôm nay hoàng hôn rất đẹp.”

Dung Đường nở nụ cười, hỏi: "Ngươi có thể cõng ta không?”

“Đường Đường rất nhẹ. "Đại nhân vật phản diện cuối cùng bước ra từ sau bình phong, không liếc nhìn vũng máu trên sàn, đỡ Dung Tường từ trên giường, mặc từng lớp áo khoác cho y, rồi cười đặt một nụ hôn nhẹ có chút đắng chát lên khóe môi y: " Đường Đường đã khá hơn nhiều.”

Lời của hắn đầy ẩn ý, Dung Đường không phản bác, ngoan ngoãn giang tay muốn nằm sấp trên lưng hắn nhưng Túc Hoài Cảnh lại vòng tay bế lấy y từ dưới giường lên.

Dung Đường hơi ngạc nhiên, chạm nhẹ lên cánh mũi gầy gò gần như lộ ra xương của y, nhẹ nhàng nói: " Đường Đường ôm chặt ta.”

Sau khi tuyết rơi, trời nắng rực rỡ, mây rải rác, bầu trời mùa đông trong xanh, mép trời tầng tầng lớp lớp mây cuộn.

——giống hệt mép đám sương xám trong đầu y.

Dung Đường nghĩ rồi tựa vào vai Túc Hoài Cảnh, giọng nhẹ như tiếng thì thầm, là sự âu yếm thân mật nhất giữa tình nhân: "Hoài Cảnh.”

“Ta đây.”

Dung Đường: "Ta không dễ chết như vậy đâu.”

Túc Hoài Cảnh không lên tiếng trả lời.

Dung Đường nhẹ giọng cười:  "Ngươi căng thẳng quá rồi.”

Tiếng gió thổi qua sân, từng bụi bông tuyết trắng noãn rơi xuống từ cây lê.

Bọn họ thưởng thức cảnh tuyết rất lâu, lâu đến mức Dung Đường cho rằng thật ra Túc Hoài Cảnh đang im lặng phản bác lời khẳng định của mình, hắn cụp mắt, thấp giọng hỏi Dung Đường, cũng đang tự hỏi mình: "Làm sao ta có thể không căng thẳng chứ?”

Khí huyết từng ngày yếu đi, từng ngày cạn kiệt, mạch đập từng ngày rối loạn, từng ngày khó giải quyết.

Dù thuốc quý hiếm đến đâu cũng chỉ như đổ vào cái hố không đáy, hiệu quả chỉ đạt được một hai phần mười.

Hắn tận mắt nhìn thấy Dung Đường trở nên suy yếu, cảm nhận được cơ thể đã khó khăn nuôi dưỡng được chút thịt mà từng ngày gầy gò đi, làm sao hắn có thể không lo lắng?

Túc Hoài Cảnh nói: "Đường Đường thông minh như vậy, chi bằng nói cho ta biết làm sao để không lo lắng, được không?”Hắn sợ đến mức sắp chết rồi.

Tám tuổi mất cha mẹ, khi đó còn quá nhỏ, không biết cái chết thực sự là gì.

Mười tám tuổi, hắn nên tự lừa dối bản thân như thế nào đây.

Trong một khoảnh khắc nào đó Túc Hoài Cảnh đột nhiên hiểu được, vì sao Mộc Cảnh Tự thà chết cũng không thừa nhận, cũng không cho Kha Hồng Tuyết một chút hy vọng nào.

Sẽ chết.

Là sự tiêu vong vĩnh viễn không thể gặp lại, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy trên thế gian này.

Là sự sống chết không gặp lại, cỏ dại mọc trên mộ năm này qua năm khác, côn trùng chui vào quan tài gặm nhấm xác th1t từng ngày từng ngày.

Đường Đường sợ đau như vậy, chịu đau giỏi như thế, nếu bị cắn đau quá mà không báo mộng cho hắn thấy thì làm sao?

Hắn phải giấu Đường Đường ở đâu để không bị xâm nhiễm, không bị ăn mòn, không bị lũ sâu rúc thịt nhòm ngó?

Túc Hoài Cảnh sắp nghi hoặc muốn chết.

Mây trôi tụ rồi tán, mấy con chim sẻ bay vào trong sân, nhảy từ tường lên ngọn cây, từ ngọn cây bay vào nhà bếp, muốn nếm thử hạt gạo rơi xuống từ bát.

Dung Đường quay đầu nhìn thấy sắc mặt của người bên cạnh, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy người bị bệnh là mình, nhưng người bị ám ảnh là Túc Hoài Cảnh.

Y đau lòng không sao tả xiết, gượng cười, rướn người hôn nhẹ lên khuôn mặt đẹp đẽ của nhân vật phản diện.

Gần đây số lần y chủ động hôn Túc Hoài Cảnh nhiều hơn so với hai năm qua cộng lại.

Bạn nhỏ rơi vào mê mang và chán nản, thật sự là không dỗ không được.

Dung Đường nâng mặt Túc Hoài Cảnh, cảm giác vị sắt rỉ như muốn trào ra từ họng, y khó khăn nuốt xuống, từ từ hôn người yêu của mình.

Giọng nói rơi vào tai, vừa là tiếng nỉ non giữa người yêu, vừa là món quà từ sự thiên vị của thần linh.

“Chờ ta khỏe lại, chúng ta viên phòng đi. "Dung Đường cười nói: "Đời người ngắn ngủi, đêm xuân quý giá, nào có chuyện đếm ngược từng ngày chết như vậy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.