Đêm đó Dung Đường liền lâm vào ác mộng.
Giấc mơ hỗn loạn, chứa nhiều thứ mà Dung Đường không thể hiểu nổi.
Có hình ảnh sân trường, thành phố nơi cậu lớn lên, con đường hàng ngày đi lại, cùng những cây bạch quả ra quả rồi rụng lá theo mùa năm này qua năm khác ở hai bên đường.
Cũng có những cảnh mờ nhạt ở đời trước, những cuộc tranh cãi đối thoại tại hội Chiết Hoa, mây trời mênh mang và thược dược, ánh trăng và đèn lồ ng trên Lưu Kim lâu, tuyết mùa đông năm Khánh Chính thứ mười một, tang lễ và đưa tang Mộc Cảnh Tự.
Quá khứ và hiện tại đan xen, gần như không thể phân biệt được đâu mới là mơ.
Phần lớn thời gian chìm trong mơ hồ, không nhìn rõ, không nghe rõ, gió lướt qua tai, mây tụ tán dưới thân, tầm nhìn lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.
Trong sương mù, Dung Đường cảm giác mình đã nhìn thấy hoàng cung Đại Ngu.
- Nơi hoàng thành mà tất cả mọi người đều còn sống, đều tự do phô phương.
Ánh sáng mờ ảo dần lên từ phía đông, cổng cung mở chiếc khóa đầu tiên, Tam hoàng tử trẻ tuổi hăng hái cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mặc một bộ áo dài màu đỏ tươi, oai hùng hiên ngang phi tới, lãng tử vui chơi qua đêm mới về nhà, mặt trời thay thế ánh trăng dưới thành cung.
Thất hoàng tử nhỏ tuổi bị y kéo ra khỏi giường, nhỏ giọng âm mưu bí mật.
Thái tử Đông Cung dậy từ sớm, trong buổi sáng tĩnh lặng đến nhà bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612133/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.