Chương trước
Chương sau
Edit: Trước khi vào truyện có một vấn đề thế này. Ở chương trước có 1 chỗ nói về Tiền thị, hôm qua tôi edit là sảy thai vì trước đó Túc Hoài Cảnh cũng nói là thai của Tiền thị không được lâu, nhưng có bạn nhắc tôi là sinh non chứ không phải sảy thai, thực ra trước đó tôi đã search từ này cho chắc chắn, và nó cho ra cả 2 nghĩa sảy thai và sinh non. Tôi lựa chọn vế trước, sau khi được nhắc, tôi đi tra lại lần nữa + thêm đi hỏi bạn tôi, bạn tôi nghiêng về đáp án sinh non nhiều hơn. Vì vậy tôi lại sửa lại lần nữa (do tôi vừa edit vừa đọc truyện nên không biết được nội dung cũng như ngữ cảnh của chương sau nên không chắc chắn được) Hôm nay sau khi edit xong chương 113 như lọt vào trong sương mù, phải phi ngay lên Tấn Giang đọc bình luận, cuối cùng đưa ra kết luận cái thai của Tiền thị có khả năng là thai chết non/ sảy thai nha các bác. QT đề sai đó, rất xin lỗi các bác đã đọc chương trước bị tôi sửa là sinh non (cúi đầu) Phần bình luận thắc mắc của các chủ thớt trên Tấn Giang tui sẽ để ở cuối chương cho các bác xem xét cùng nhó.

Chương 113

Ninh Tuyên Vương và Nhân Thọ Đế, trên danh nghĩa là biểu huynh đệ nhưng thực tế là quân thần.

Nếu sắp xếp theo tuổi tác, tiên đế lớn nhất, Dung Minh Ngọc thứ hai, Nhân Thọ đế Thịnh Tự Viêm là người nhỏ tuổi nhất trong bọn họ.

Khi còn bé có nhiều tình cảm hơn nữa thì cũng sẽ luôn cách một tầng ngăn cách giữa quân quân thần thần, chứ đừng nói sau khi thành niên quân thần có sự khác biệt rất lớn.

Dung Đường nhìn vào mắt Túc Hoài Cảnh, trong nháy mắt cho rằng mình đang nghe lầm, nhưng chẳng mấy chốc y bỏ đi ý niệm này, hơn nữa ý thức được Túc Hoài Cảnh không có lừa gạt mình.

Hiện tại đã là tháng năm, đang tiết trời giữa hè, Tiền thị mang thai gần chín tháng, đến tháng sáu năm nay nên sinh.

Dung Minh Ngọc chắc chắn đó là một bé trai, là bởi vì bất luận Tiền thị sinh nam hay nữ, cuối cùng đều sẽ biến thành bé trai, trở thành tiểu thiếu gia của Ninh Tuyên Vương phủ.

Nói như vậy, trong bụng Tiền thị không có con mới là ổn thỏa nhất.

Chuyện duy nhất làm người ta nghi hoặc chính là, vì sao Dung Minh Ngọc phải nuôi con cho người khác?

Dung Đường nhíu mày, trong đầu thoáng xẹt qua một hình ảnh, sắc mặt y cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Di phi nương nương?”

Túc Hoài Cảnh cười cười, cuối cùng cũng rút Đường Đường ra khỏi trạng thái mờ mịt vừa rồi.

Hắn cầm tay Dung Đường, dắt y theo dòng người đi về phía trước, thấp giọng nói: "Thịnh Thừa Minh là mục tiêu, năm nay Hoàng đế mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, chờ lão sống thọ rồi chết tại nhà thoái vị ít nhất còn phải hai mươi năm nữa, khi đó Nhị hoàng tử sắp bốn mươi tuổi, Bát điện hạ thì còn trẻ, đương nhiên là người sau có ưu thế hơn."

Hiện tại mọi người có chiến đấu ác liệt cỡ nào thì cũng chỉ là may áo cưới cho người tới sau, chỉ cần Nhân Thọ Đế không chết một ngày, danh tiếng hoàng tử hiện tại càng lớn, ngày sau ngã cũng sẽ càng ác.

(May áo cưới cho người khác (为人作嫁): Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc đời Vãn Đường. Nghĩa bóng của thành ngữ này là: chịu khổ thay cho người.)

Lòng người ngờ vực vô căn cứ, quân thần như thế, phụ tử càng như thế.

Niềm vui gia đình là sự bảo vệ tốt nhất, mà không có vị đế vương trời sinh có tính tự phụ sẽ sinh lòng kiêng kỵ đối với cốt nhục trong tã lót.

Bởi vì tự phụ và kiêu ngạo, cho nên lão sẽ không để ý đến điểm uy hiếp gần như có thể bỏ qua này.

Nhưng có người đánh cược vào điểm tự cao tự đại ấy của lão, Dung Minh Ngọc quen biết lão bốn mươi năm, cùng vỡ lòng cùng tạo phản, đương nhiên biết rõ tính tình của vị biểu đệ tôn quý này như thế nào.

Có mấy lời không thích hợp nói ở nơi đông người, Túc Hoài Cảnh dẫn người đi cáo biệt bọn Mộc Cảnh Tự, sau đó chậm rãi thong thả tới chỗ xe ngựa ở góc đường.

Lúc này Dung Đường đã suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều.

Dễ hiểu nhất chính là cung yến ngày đó, Dung Minh Ngọc phân tâm ứng đối với chiêu trò gây khó dễ của Kha Hồng Tuyết, vì sao Di phi lại ưỡn bụng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.

Suy nghĩ sâu xa hơn, Di phi sinh con vào mùa hè, trời thu Vũ Khang Bá tạo phản liên lụy toàn tộc đảng Nhị hoàng tử, tuy có Túc Hoài Cảnh trợ giúp tạo ra hiệu quả, nhưng Dung Minh Ngọc có phát huy tác dụng gì trong đó hay không?

Ít nhất chuyện Bát điện hạ trở thành con trai trưởng của hoàng hậu, đối với Túc Hoài Cảnh không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Thái tử lập đích lập trưởng, nhị hoàng tử bị giáng, trên dưới triều dã trong lúc nhất thời câm như hến, trừ phi tam hoàng tử tìm đường chết mới có thể cổ động đại thần đề cập đến việc lập trữ, nếu năm tháng trôi qua, đợi đến khi bát hoàng tử vỡ lòng lớn lên, nếu Nhân Thọ đế muốn cân nhắc vị trí thái tử, tất nhiên phải cân nhắc con trai trưởng của trung cung trước.

Về phần vì sao muốn Tiền thị mang thai,  lại cùng thời gian với khoảng thời gian Di phi gần sinh......

Sắc mặt Dung Đường hơi lạnh, nhất thời trong đầu bay qua vô số khả năng.

Cho dù là Ly miêu đổi thái tử cũng tốt*, nuôi tiểu nhân mượn vận thế cũng tốt, cái tên chiếm trên gia phả ngày sau quang minh chính đại thay thế Bát hoàng tử cũng được…

(Ly miêu hoán thái tử: Theo câu chuyện này, năm đó Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một Công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ["Ly miêu"; 貍貓], vu khống Lý Thần phi sinh hạ quái thai yêu nghiệt. Sau đó Lý Thần phi bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý Thần phi gặp được Bao Công, bèn xin vị Bao Thanh Thiên trứ danh này trợ giúp tìm được công lý. Dưới sự tài tình và thẳng thắn của mình, Bao Công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu, còn Lưu hậu sợ tội tự sát.)

Dung Minh Ngọc tự có tính toán của mình, Dung Đường chỉ cần suy đoán là được, không nhất thiết phải xen vào chuyện của ông ta.

Chỉ là lúc y đang nghĩ tới những thứ này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt ung dung lại tôn quý uy nghiêm.

Mà khuôn mặt đó vẫn không che được ưu thương nhàn nhạt giữa hai lông mày khi bọn họ lén lút thân mật ở cạnh nhau.

Trái tim Dung Đường bất giác đau nhói, mi tâm nhíu lại, hỏi: " Ông ta cấu kết với Di phi khi nào?”

Túc Hoài Cảnh: "Rất nhiều năm trước, lúc Di phi nương nương còn chưa xuất giá.”

Đều là tài tử giai nhân trong kinh thành, nếu muốn nói tiếp, Dung Minh Ngọc tự do hơn các hoàng tử trong cung, kết giao trước với ông ta quả thực danh chính ngôn thuận.

Dung Đường lạnh lùng nói: "Đã có đối tượng hâm mộ lẫn nhau, vì sao phải cưới mẫu thân ta?”

Túc Hoài Cảnh: "Hâm mộ gia thế, quan lớn và đế vị, Ninh Tuyên Vương gia chúng ta luôn tính toán rõ ràng.”

Dung Đường hơi dừng lại, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh: " Ông ta mưu tính ngôi vị hoàng đế?”

Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Không xác định, chứng cớ còn chưa đầy đủ, nhưng ít ra còn tồn tại ý niệm muốn đẩy thai trong bụng Di phi lên ngôi vị hoàng đế.”

Túc Hoài Cảnh chưa bao giờ suy đoán lung tung, ngôn luận của hắn luôn luôn có căn cứ.

Dung Đường suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy cách nói này của hắn rất có khả năng, thậm chí phù hợp với thái độ của Dung Minh Ngọc.

Đối với trưởng tử thờ ơ, mặc kệ thứ tử cùng ấu tử tự lựa chọn giao hảo với một vị hoàng tử.

Trong lúc âm thầm cấu kết với Di phi, lại có ý niệm đưa cháu gái vào hoàng cung, cùng chung một chồng với chị vợ của mình.

Đã muốn là muốn hết, không biết đã giăng bao nhiêu lưới.

Túc Hoài Cảnh nói: "Nhưng mẫu gia Di phi dù sao cũng có thế lớn, chính bà ta cũng có dã tâm, mưu đồ cùng với bà ta, cuối cùng nói không chừng sẽ bị cắn nuốt, trừ phi......" Hắn dừng một chút, nhìn về phía Dung Đường, "Trừ phi ông ta đã sớm làm suy yếu một đám thế lực của Trương Các lão cùng với Thịnh Thừa Minh.”

Xe ngựa vững vàng chạy, ánh nến trong xe khẽ lay động, Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn thấy sự phức tạp trong mắt Dung Đường, khẽ ngẩn ra, chợt cười: "Xem ra đúng là ông ta đã làm như vậy.”

Y rót cho Dung Đường một ly trà, lá trà thơm ngát tản ra trong xe, Túc Hoài Cảnh không chút hoang mang: " Để ta đoán xem ông ta đã làm gì.”

"Trương các lão ở trong triều nhiều năm, căn cơ vững chắc, hành sự sạch sẽ, trực tiếp hạ công phu trên người lão rất khó. Nói như vậy, thay vì trực tiếp hạ gục lão, không bằng trước tiên làm suy yếu khiến lão rời xa trung tâm quyền lực, sau đó một lão nhân gia tuổi già chết ở đâu không phải chuyện lớn gì.”

Dung Đường có chút tê dại, cầm nước trà thổi hơi khiến nó nhanh chóng nguội xuống, nghe Túc Hoài Cảnh đoán: "Lữ Tuấn Hiền sao? Không đúng, bí mật trên người hắn đều bị huynh trưởng móc ra cả rồi." Vì thế cổ tay còn bị tiểu nhân kia cào bị thương.

“Hạ Kinh Nghĩa sao? Thời cơ chưa chín muồi, quân lương Tây Nam còn kẹt ở đó chưa giải quyết,  lợi dụng Hạ nguyên soái sớm như vậy có chút lãng phí.”

Dung Đường vừa nghe hắn phân tích vừa nghe hệ thống thở hổn hển bên tai mình, cảm giác mình giống như nhân bị kẹp trong bánh bích quy.

Dù sao hệ thống cũng ràng buộc với hệ thống của nam chính, tuy rằng hiện tại nó không thích con sói mắt trắng Thịnh Thừa Lệ, nhưng ở đây nghe nhân vật phản diện phát ngôn bừa bãi có phải hơi không đúng hay không?

Dung Đường sâu kín nói: "Mi cũng không có biện pháp chặn miệng hắn. Còn không thể phản bác hắn nữa. " Y bổ đao.

Bởi vì Túc Hoài Cảnh thật sự, thật sự...... Siêu cấp thông minh.

Dung Đường cảm thấy mệt mỏi vì hai đời trước mình dốc hết sức đối nghịch với hắn.

Nếu như y là sinh viên đại học ngộ nhập vào cục quyền mưu, từ nhân vật nhỏ dựa vào auto của hệ thống mà trưởng thành ở bên ngoài. Vậy Túc Hoài Cảnh có lẽ chính là boss đạt cấp độ tối đa ngay từ đầu trò chơi, liên tục nhử chiêu.

Dựa vào việc nhử chiêu nuôi dưỡng y trưởng thành, sau đó thỏa mãn một chút sở thích xấu xa, muốn một đối thủ có thế lực ngang nhau.

Cũng quá đáng lắm.

Dung Đường yên lặng thở dài, nghe thấy Túc Hoài Cảnh nói: "Nhị hoàng tử?”

Ánh mắt Dung Đường khẽ động, Túc Hoài Cảnh mỉm cười: "Ra tay với Thịnh Thừa Minh, thứ nhất có thể làm suy yếu Trương Các lão và đảng Nhị hoàng tử, thứ hai có thể không tốn nhiều sức đẩy Thịnh Thừa Tinh lên đầu sóng ngọn gió trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

"Vừa không quá rõ ràng, cũng không quá uy hiếp..." Túc Hoài Cảnh lẩm bẩm, trong đầu xuất hiện một ít tên người lặp đi lặp lại sau đó gạch bỏ, cuối cùng dừng lại ở trên một tờ giấy, khẽ cười, "Ta nói đoạn thời gian trước Tần Bằng Huyên đưa cho Thịnh Thừa Minh một quyển sách, sao bên trong lại kẹp lấy một tờ giấy lớn có chữ Tuy, ông ta muốn lấy Vũ Khang Bá khai đao..."

Hắn nhẹ giọng nói, nhìn về phía Dung Đường, có chút ngây thơ hỏi: "Làm sao bây giờ Đường Đường, ta và Vương gia  nghĩ giống nhau ở phương diện nào đó.”

Triều cục càng loạn, tác dụng của Ngự Sử Đài càng lớn, sự tồn tại của Túc Hoài Cảnh mới đặc biệt quan trọng.

Hắn ước gì toàn bộ triều đình đều rung chuyển, Vũ Khang bá là người đầu tiên phải trừ, cho dù không phải bản thân lão ta, thì chỉ cần có một đứa con trai như Tần Bằng Huyên, cũng đáng để Túc Hoài Cảnh lấy hắn khai đao trăm ngàn lần.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ cẩn thận về mưu tính của Dung Minh Ngọc, hắn không chỉ không cảm thấy phiền chán, thậm chí còn mơ hồ có chút hưng phấn, như là muốn chọc gậy bánh xe.

Dung Đường tức giận nhìn vào đáy mắt có sự nóng lòng muốn thử của hắn, "Muốn làm gì thì làm, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.”

Lui một bước mà nói, thân phận Ninh Tuyên Vương thế tử hiện tại vẫn đang che chở bọn họ, thà rằng Dung Minh Ngọc gối cao không lo còn tốt hơn cả ngày kinh hoảng rồi phạm sai lầm trước mặt Nhân Thọ đế.

Hiện tại trong lòng Dung Đường đang nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn đối với y: Khuyến khích Vương Tú Ngọc hòa ly với ông ta như thế nào.

Đồ cặn bã!

Lừa người lừa tâm cộng thêm ngoại tình, còn muốn lừa dì nuôi con cho ông ta!

Loại người rác rưởi gì không biết, như vậy mà cũng xứng phong vương hay sao?

Là không muốn sự tình bại lộ hay là muốn hại liên lụy cửu tộc vậy chứ?

Phiền não cùng tức giận biểu lộ trên mặt y  quá mức rõ ràng, thế cho nên biểu cảm cũng rất sinh động, Túc Hoài Cảnh im lặng không lên tiếng thưởng thức một hồi rồi mới lên tiếng nói: "Tổ mẫu dẫn theo đường tỷ tới Đà Lan tự, nếu đã tính kế một lần, không bằng tính kế lần thứ hai đi.”

Dung Đường ngẩn người, biết hắn nói "Tính kế", là chỉ giáo Dung Oánh tính kế trưởng công chúa cùng với Phật tổ. Loại chuyện này làm một lần đã đủ giảm thọ, hắn còn muốn làm lần thứ hai hay sao?

Vẻ mặt Túc Hoài Cảnh không sao cả, nhẹ nhàng nói: "Trong phủ có thành viên mới chào đời, cầm tinh con rồng, rất cao quý nhưng mệnh cách còn cạn, căn cơ không ổn định, nếu trong nhà có quý nhân trấn trạch cầm tinh hổ, long hổ tranh chấp, liên lụy đến cơ thể, đến nỗi hồn trẻ con không về thể, người lớn bị bệnh quấn thân, còn phải thỉnh cầu quý nhân tạm tránh.”

Dung Đường hơi giật mình, suy nghĩ một chút, Vương Tú Ngọc vừa vặn tuổi hổ.

Trong mắt Dung Đường hiện lên một sự im lặng, ngay cả hệ thống vẫn ồn ào không ngừng lúc này cũng ngậm miệng, nếu hiện tại Dung Đường có thể nhìn thấy nó, nhất định có thể nhìn thấy sáu điểm sáng xuất hiện trên không trung theo một cách có quy luật.

Y trầm mặc một hồi, hỏi: "Vậy nương vẫn không trở về sao?”

“Ở riêng trước, vừa có thể bớt vất vả một chút, lại không cần phải lo liệu việc vặt ở hậu trạch giùm vương gia, nương cũng có thể bớt lo không ít. Có thể khuyên nhủ hòa ly thì tốt nhất là hòa ly, nếu thật sự không muốn hòa ly, tự nhiên cũng có cách nói khác.”

Âm điệu Túc Hoài Cảnh trầm xuống, hiển nhiên giống như những kẻ bói toán lừa đảo trên giang hồ: "Tiểu chủ tử cao quý vô cùng, mệnh cách thành hình lại mạnh mẽ quá mức, sợ cơ thể ở thế tục không áp chế được mệnh cách, tốt nhất vẫn là mời quý nhân lớn tuổi cầm tinh xung về nhà, vừa có thể kinh sợ, cũng có thể trợ giúp ổn định tinh nguyên.”

Túc Hoài Cảnh nói: "Cho dù không phải là con ruột của ông ta, thì Vương gia tất sẽ không để cho nó chết đi, chỉ là vì thứ tử mà mời chính thê ra khỏi nhà, ít nhiều có chút khó coi, đến lúc đó cắn xuống bao nhiêu thịt trên người ông ta, Đường Đường cũng phải giữ chặt mẫu thân, không cho phép mẫu thân đau lòng.”

Xe ngựa cuồn cuộn đi về phía trước, đêm hè tinh vân rực rỡ, Dung Đường im lặng gần như một thế kỷ, vẫn không nhịn được, gọi một câu: "Hoài Cảnh.”

"Ta ở đây. "Túc Hoài Cảnh cười nhẹ trả lời.

“Đầu óc ngươi rốt cuộc lớn như thế nào? "Dung Đường đặc biệt nghiêm túc hỏi hắn, nghi hoặc vô cùng.

Y như là đã biết  hai đời trước người này làm được sủng thần của thiên tử như thế nào.

Phương thức nói chuyện há mồm ngậm miệng tán gẫu mệnh cách này, không phải vừa vặn đâm vào trái tim mê tín phong kiến của Nhân Thọ Đế sao?

Nịnh thần!

Dung tiểu thế tử sắc bén bình luận!

_____

Edit: Giải thích như này cho dêc hiểu nhé. Ninh Tuyên Vương làm cho Tiền Thị, Di phi và những bà khác ngoài phòng mang thai để chắc chắn, nếu Tiền thị xảy ra vấn đề hoặc sinh con gái thì sẽ lập tức hoán lấy con của những bà ngoài phòng. Ở đây hẳn là Tiền thị đã bị xảy sau đó bị Ninh Tuyên vương thao túng tâm lý hoặc cho dùng thuốc để bả nghĩ bả vẫn còn mang thai, lý do phải dùng Tiền thị thì hẳn là do bả có thân phận cao hơn những người khác (có thể là ngu dễ bị lợi dụng)  Sau này cũng sẽ đề cập tới chuyện Tiền thị sinh vào tháng 6, nghĩa là kế hoạch vẫn diễn ra bình thường, chỉ có mình Túc Hoài Cảnh biết cái thai đã bị sảy. Đây là kết luận sau khi đọc cmt Tấn Giang, tui vò đầu bứt tóc edit liền tù tì mấy chương để hiểu cái nì.

Bình luận trên Tấn Giang:

1.Nói thật, đọc mà như trong sương mù vậy á.

Đầu tiên, giả thiết đứa nhỏ trong bụng Di phi là của Dung Minh Ngọc, dưới tình huống Trương Các lão không ngã, nhị hoàng tử là có khả năng được lập làm thái tử nhất, trừ phi Di phi và Dung Minh Ngọc là chân ái, nếu không thì cô ta điên rồi mới sinh con cho Dung Minh Ngọc. Không phải nói hiện tại Trương Các lão cùng Nhị hoàng tử ngã, cô ta không có cách, dưới tình huống chỉ có thể dựa vào Dung Minh Ngọc, bằng không một khi tra ra, huyết mạch hoàng thất lẫn lộn, tính tình Nhân Thọ Đế kia, từ Nhị hoàng tử đến Trương Các lão, tất cả mọi người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Rủi ro và lợi ích khi làm việc này không hề tỷ lệ thuận với nhau, trừ phi Di phi thất tâm điên, nếu không tôi không thể nghĩ ra lý do vì sao Di phi lại làm như vậy.

Nếu trong bụng Di phi không phải là con Dung Minh Ngọc, mà Dung Minh Ngọc đánh chủ ý ly miêu hoán thái tử, vậy mấu chốt liền đến Tiền thị bên này.

Dung Minh Ngọc làm sao làm mà có thể khiến Tiền thị cùng Di phi mang thai cùng một lúc? Thứ hai, lúc Tiền thị mang thai ba tháng, Túc Hoài Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn ra cái thai này nhất định thai chết trong bụng, như vậy vì sao Lâm đại phu không nhìn ra? Dung Minh Ngọc làm sao biết trong bụng Tiền thị, nhất định là con trai? Làm sao ông ta xác định trong bụng Di phi là con trai, phải biết rằng, cơ hội tốt nhất để Ly Miêu hoán Thái tử chính là lúc Di phi sinh con, cơ hội thứ hai, chính là nói lúc trước, tương lai Di phi bị giáng xuống. Trương các lão từ quan, nhị hoàng tử lưu đày, bát hoàng tử làm con thừa tự đến dưới gối hoàng hậu nuôi dưỡng.

Cái này ý nghĩa, một, lúc Di phi sinh, Dung Minh Ngọc đem con của Tiền thị đánh tráo đưa vào, lúc Di phi bị giáng, bóp chế t Bát hoàng tử chân chính, đưa con của mình vào.

Vậy vấn đề là, làm sao ông ta đảm bảo trong bụng Tiền thị là con trai? Vì sao ông ta không có sắp xếp đại phu chuyên trách đi theo Tiền thị, để bảo đảm cả phủ trên dưới đều không rõ ràng lắm về cái bụng của Tiền thị, còn có quan trọng nhất, làm sao ông ta có thể bảo đảm Tiền thị và Di phi cùng mang thai, sau đó lại để cho nữ nhân bên ngoài cũng mang thai?

Bởi vì biện pháp tốt nhất tôi có thể nghĩ đến chính là, có lốp dự phòng, Tiền thị mang thai đồng thời, để cho người phòng ngoài cũng mang thai, nếu như đứa nhỏ Tiền thị có vấn đề, sẩy thai hoặc sinh ra là con gái, như vậy liền dùng đứa nhỏ phòng ngoài chống đỡ.

Nói thật, thứ mang thai này, y học hiện đại cũng không thể khống chế, hắn làm sao làm được?



Rep cmt: Hơn nữa Tiền thị sảy thai, làm sao đổi vào cung được? Khả năng duy nhất chính là trộm từ trong cung ra, nếu như không phải đem con trộm ra từ trong  cung, vậy vương phủ vớ đâu ra một đứa con từ hư không dị?

Cho nên nói như lọt vào sương mù, Túc Hoài Cảnh ở trong văn án được xưng đại phu tốt nhất cả nước, hắn liếc mắt một cái nhìn ra cái thai kia của Tiền thị nhiều nhất ba tháng, nhất định thai chết trong bụng, nhưng là sau đó Tiền thị lại sinh con...đây đúng là quá đáng.

Rốt cuộc là Túc Hoài Cảnh nhìn lầm, hay là đứa nhỏ trong vương phủ kia căn bản không phải do Tiền thị sinh ra?

Tóm lại, rất nhiều thứ đều không nói rõ ràng, có vẻ BUG đặc biệt nhiều.

>> Hình như cậu bỏ sót gì đó rồi, không phải đã nói muốn bảo đảm đứa nhỏ của Tiền thị là nam thai thì biện pháp tốt nhất chính là thai không sao, ý chính là Tiền thị  giả vờ mang thai, hoặc là nói bản thân Tiền thị cũng không biết mình là bị lợi dụng, hạ chút thuốc liền thành thai chết non thôi, lấy nam thai khác thay thế là được, muốn nói Di phi nhất định sẽ mang nam thai coi như là có bug, thế nhưng Tiền thị không có bao nhiêu vấn đề.

>>>>Đối với việc vì sao Di phi lại đồng ý, tôi cảm thấy có hai điểm chính là, Thứ nhất, như đã nói trước đó, nhị hoàng tử và tam hoàng tử trong hoàn cảnh bình thường về cơ bản không có cơ hội trở thành hoàng đế, nếu không có sự giúp đỡ của các thế lực khác, cô sẽ không có khả năng bảo đảm rằng đứa con thứ hai của cô sẽ có thể lên ngôi một cách an toàn.

Thứ hai, tôi cảm thấy Di phi muốn làm hoàng hậu hoặc là hoàng thái hậu, hiện tại loại trên đầu cô vẫn luôn có hoàng hậu đè ép, mà một khi Dung Minh Ngọc thành công địa vị của cô ấy cũng một bước lên mây, ít nhất so với phi tần bình thường hiện tại tốt hơn nhiều, không chỉ có đàn ông mới có tham vọng.

>>>Đường dây kia của Di phi chính là BUG đó, bỏ đi chuyện làm sao bả chắc chắn thai nhi trong bụng mình là nam không nói, chỉ nói thời điểm bả đồng ý kế hoạch này, nhị hoàng tử vẫn rất có sức cạnh tranh, vả lại còn có sức cạnh tranh hơn tam hoàng tử.

Ngôi vị hoàng đế ở thời cổ đại đa số đều là lập đích lập trưởng, không có con trai trưởng thì nhị hoàng tử chính là trưởng tử, muốn vượt qua nhị hoàng tử, vậy trừ phi nhị hoàng tử có lỗi lớn hoặc là hoàng tử phía sau xuất sắc hơn.

Sự thật chứng minh, đời trước sở dĩ nhị hoàng tử bị phế, là bởi vì hắn vướng vào một vụ án mưu nghịch, hơn nữa án mưu nghịch kia còn là thủ bút của công, không có chuyện gì liên quan tới vương gia.

Dù sao Hoàng đế đắc vị bất chính, người như vậy sẽ quan tâm tới cái gọi là quy củ tổ tông để chứng minh sự mưu phản của mình là đúng.

Cho nên tôi mới nói, ở thời điểm Nhị hoàng tử có sức cạnh tranh, Di phi làm như vậy, mặc kệ là tư thông với kẻ cặn bã kia, hay là ly miêu hoán thái tử, thì rủi ro và lợi ích đều hoàn toàn không tương xứng. Phải biết rằng lẫn lộn huyết mạch hoàng thất là tội lớn  gần với mưu phản, bả giết hoàng hậu cũng không đến mức tội lớn như vậy.

Về phần nói Di phi muốn làm hoàng hậu, thì nên đối phó với hoàng hậu và gi ết chết bà ta thay vì sinh con trai. Bởi vì con trai lão bây giờ không phải là không có sức cạnh tranh.

Tóm lại, đường dây kia của Di phi cảm giác không hợp logic, tác giả cũng không có giải thích.

>>>Trong bài chẳng phải đã nói rõ hoàng đế không thể giao quyền sớm như vậy nên không thể lập nhị hoàng tử và tam hoàng tử làm hoàng tử sao? Lão ta càng nghiêng hoàng tử chưa ra đời hơn, bởi vì hiện tại ông ấy đang thời tráng niên.

Lầu 2: Chờ một chút, vậy kiếp trước Vương Tú Ngọc rốt cuộc là chết như thế nào? Dựa theo mạch não gần như Ninh Tuyên Vương và Tiểu Thất như vậy, không phải thật sự dùng mệnh cách xung đột làm yểm hộ sau đó gi ết chết Vương Tú Ngọc sao? Bởi vì Vương Tú Ngọc biết cách làm trộm long chuyển phượng hay là sợ Vương Tú Ngọc nhìn ra trên người đứa nhỏ kia có bóng dáng của Ninh Tuyên Vương.

Nhưng tôi vẫn không hiểu mạch não của Di phi, cái này mẹ nó có bao nhiêu ngu xuẩn mà đi tin tưởng Ninh Tuyên Vương nói nhảm, đồng ý loại kế hoạch sai sót chồng chất này?

>> Tôi cảm thấy ông ta muốn nuôi đứa nhỏ này như con ruột, như vậy càng có giá trị. Nếu muốn làm được điểm này, Vương phi nhất định phải thoái vị, hơn nữa tiểu thế tử thể yếu nhiều bệnh sống không lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.