Mãi cho đến buổi tối dùng bữa xong, Dung Đường làm ổ trên giường sập trong thư phòng hong lửa, Song Phúc mới thông báo có người gõ cửa.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng nhìn Tiền thị đỡ thắt lưng, có hai thị nữ hầu hạ đi theo bên người, một đường chậm rãi mà đến. Phía sau chính là gã sai vặt áo xám đụng phải Dung Đường trong hoa viên lúc ban ngày, không hề vênh váo tự đắc như lúc trước mà khom lưng cúi đầu, khúm núm vô cùng.
Túc Hoài Cảnh bảo Song Phúc dẫn người vào nhà chính, Dung Đường uống một ngụm trà nóng, không có ý nhúc nhích, trong lòng cảm thấy đúng như trong dự liệu, nhưng cũng có chút thất vọng.
Túc Hoài Cảnh hỏi y: "Không sang à?”
Dung Đường cau mày nhỏ giọng nói: "Ta sợ bà ta âm mưu đâm sau lưng ta.”
Dung Đường: " Bà ta là thiếp thất, ở trong phủ xem như hạ nhân, nhìn thấy ta theo lý nên hành lễ; nhưng bây giờ bà ta mang thai, đích thân đi tới chỗ ta cũng không biết có phải muốn nhận lỗi hay không, lỡ như đụng chạm vào đâu, phụ thân sẽ tìm ta gây chuyện.”
Ninh Tuyên Vương chẳng hề quan tâm tới thê thiếp của ông, một mình Vương Tú Ngọc có thể xử lý sạch sẽ chuyện nhà trong hậu trạch Ninh Tuyên Vương phủ, không cần ông phải bận lòng.
Dung Đường thân là thế tử gia, nếu quả thật làm khó dễ một thiếp thất của Ninh Tuyên Vương thì cũng không tính là chuyện lớn gì. Dung Minh Ngọc sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà cố ý tìm con trai cả gây chuyện. Nhưng hiện giờ Tiền thị đang mang thai, tất cả đều khó nói, Dung Đường khó tránh khỏi lo lắng.
Dù sao thủ đoạn âm mưu của Dung Viễn, phần lớn đều là học được từ mẹ hắn.
Túc Hoài Cảnh thấy thế, liền nói: "Vậy để ta đi, Đường Đường ở chỗ này chờ ta trở về.”
Trên giường sập trải thảm lông cừu mềm mại thoải mái, Ngu Kinh đang vào trung tuần tháng mười, không khí đã bắt đầu khô lạnh. Dung Đường quấn chăn lông, một khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp thò ra. Y vừa uống trà nóng xong, màu môi đã nóng lên vài độ, lộ ra màu hồng nhạt và một lớp nước mỏng trên bề mặt.
Trong lúc răng môi khép lại, chiếc lưỡi mềm mại hồng hồng thỉnh thoảng lộ ra chút nhọn của đầu lưỡi, Dung Đường sáng mắt chờ mong hỏi: "Thật sao?"
Ở Ngu Kinh trời tối chậm hơn ở Giang Nam, nhưng cuối cùng cũng đã bước vào mùa đông, bầu trời ngoài cửa sổ mờ mịt, than lửa cháy trong nhà. Túc Hoài Cảnh nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn và không hề biết gì của Đường Đường, trong lòng khẽ động, khom lưng, muốn hôn lên môi y.
Dung Đường lập tức phản xạ, hai mắt trừng lớn, che miệng trốn sang bên cạnh, tương đối đề phòng nhìn chằm chằm nhân vật phản diện.
Túc Hoài Cảnh bổ nhào vào không trung, sửng sốt một hồi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng mắt hỏi y: "Đường Đường trốn cái gì?”
Dung Đường không thể tin nổi, không hiểu sao người này lại vô lại như vậy!
Bản thân khảng khái hùng hồn đùa giỡn lưu manh thì thôi, lại còn không biết xấu hổ hỏi y trốn cái gì!
Dung tiểu thế tử chán nản, con mắt mở tròn vo, hung tợn mà trừng Túc Hoài Cảnh, giọng nói từ sau lòng bàn tay truyền ra, cách một tầng trở ngại nên có hơi không đúng lắm: "Ngươi nói xem ta đang trốn cái gì!"
Mèo con nổi giận, grừ grừ grừ!
Túc Hoài Cảnh suýt chết vì sự đáng yêu của y, không lùi ngược lại mà lấy một quyển thoại bản đang mở trên giường sập phía sau Dung Đường, nhẹ nhàng khép lại rồi để lên trên bàn, cười nói: "Ta chỉ là muốn giúp Đường Đường cất sách, ngươi cho là ta muốn làm cái gì?"
Dung Đường bối rối, mi tâm nhíu lại, bắt đầu hoài nghi lời nói thật giả của hắn.
Túc Hoài Cảnh thở dài, rót cho y một chén trà mới, giả vờ giả vịt ai oán nói: "Đường Đường ca ca ác tâm quá, ngày ngày để cho ta một mình ở trong phòng trống thì thôi, hôm nay chẳng qua là gần sát vài phần đã cảm thấy lòng ra bất chính, trên đời nào có trượng phu như vậy cơ chứ?"
Dung Đường: "......”
Hệ thống: [...]
[Hắn đang chơi cậu.] Hệ thống lạnh lùng nói.
“Ta nhìn ra rồi. "Dung Đường trả lời.
Bây giờ y rất khôn nha! Túc Hoài Cảnh diễn trò ít nhất y có thể nhìn ra năm mươi phần trăm.
Hệ thống: [Một nửa đó toàn dựa vào đoán mò đúng không?]
“... "Dung Đường:" Mi còn đáng ghét hơn cả nhân vật phản diện.”
Hệ thống lạnh lùng"A"một tiếng, không vạch trần y mà thầm nghĩ cậu thật sự cảm thấy vợ cậu đáng ghét sao?
Túc Hoài Cảnh chờ mãi không chờ được câu trả lời của Dung Đường, lại thở dài một tiếng, đang muốn nói tiếp. Dung Đường không nhịn nổi nữa, buông tay há mồm: "Trượng phu giả - -”
Bịch một cái, giọng bị chặn ở phía sau bàn tay kia, mặt mày Túc Hoài Cảnh suy sụp, giọng nói nghẹn khuất: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
Dung Đường chớp chớp mắt: "...?”
Đại nhân vật phản diện vừa lạnh lùng, vừa thông minh vừa xinh đẹp uất ức muốn chết, không vui vẻ liếc Dung Đường một cái, nhỏ giọng than thở: "Không có một chữ nào ta thích nghe.”
Hắn khom lưng nhặt hai quả quýt đặt trên than lửa, dặn dò: "Đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ trở lại.”
Xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay còn dán ở hai bên gò má, lò than trong phòng ấm áp dễ chịu. Trước khi đi Túc Hoài Cảnh lại u oán nhìn Dung Đường một cái. Dung Đường nửa ngày sau mới hoàn hồn, dùng mu bàn tay ấm áp dán lên gò má cảm nhận nhiệt độ, lại chạm đến một vùng nóng hổi.
Dung Đường hoảng sợ lập tức buông tay xuống, nghỉ ngơi hồi lâu rồi im lặng che mặt. Mùi quýt nướng ngọt ngào lan tỏa trong phòng cộng thêm mùi thơm của mực.
Không chơi lại, thật sự không chơi lại......
Dung Đường vẫn còn sợ hãi nghĩ.
Rốt cuộc ai có thể chơi được đại nhân vật phản diện đây?
-
Lúc Túc Hoài Cảnh đi vào nhà chính, chỉ cảm thấy nhiệt độ thấp hơn rất nhiều.
Than hồng la rất quý, chỉ đặt ở nơi Dung Đường thường lui tới. Nhà chính cũng không đặt than, Tiền thị ngồi ở trên ghế, tay ôm một cái lò sưởi, người mặc áo khoác hoa lệ ấm áp, nhìn tình trạng chất liệu thì, cơ hồ tất cả đều là quần áo mới làm vào mùa đông năm nay.
Trong lòng Túc Hoài Cảnh hơi lạnh, thầm nghĩ Dung Minh Ngọc đúng là coi trọng vị thiếp thất này của ông ta, nhưng trên mặt vẫn luôn chứa ý cười ấm áp, làm người ta thân ở mùa đông cũng như tắm rửa gió xuân.
Túc Hoài Cảnh và Tiền thị bái lễ xong thì ngồi xuống, đang muốn nói chuyện, Song Thọ mang theo một cái lò than chạy chậm vào, đặt ở bên chân Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh giật mình, dùng ánh mắt hỏi thăm Song Thọ.
Song Thọ cũng nhỏ giọng trả lời: "Thiếu gia sợ ngài lạnh, cố ý dặn tiểu nhân đốt một chậu đưa tới.”
Túc Hoài Cảnh không nói gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, tầng ý cười thanh đạm trên mặt trong nháy mắt trở nên chân thật lại động lòng người.
Tiền thị nhìn thì sửng sốt, thẳng đến khi ánh mắt hai người giao nhau, bà mới vội vàng đứng dậy, sai người đẩy gã sai vặt áo xám ban ngày ra, đối phương nhất thời loạng choạng, trực tiếp quỳ dưới mặt đất, đầu hướng thẳng về phía Túc Hoài Cảnh.
Nụ cười của Túc Hoài Cảnh tắt dần, hỏi Tiền thị: "Di nương đây là ý gì?”
Tiền thị mang thai chưa đầy ba tháng, thai tượng bất ổn, từ viện của bản thân đi tới Đường Hoa viện đã phí rất nhiều sức lực, lúc này sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng còn bồi thường cười lôi kéo làm quen: "Hoài Cảnh, tên nô tài này ban ngày nói chuyện đụng chạm thế tử gia, ta đặc biệt mang nó tới bồi tội với Đường nhi, không biết bây giờ Đường nhi ở đâu?"
Túc Hoài Cảnh nghe thấy bà ta gọi ra xưng hô thân mật như vậy, chỉ cảm thấy chói tai dị thường, chẳng mấy lo lắng, giơ tay biếc nhác hơ hơ trên lửa, màu trắng noãn nổi bật trên nền đỏ ấm.
Hắn tiện miệng nói bậy: "Đường Đường bôn ba đường dài chưa từng được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại nghe thấy gã sai vặt trong viện di nương không biết giữ mồm giữ miệng nguyền rủa y sớm ngày về tây thiên, sau khi trở về trong lòng quýnh lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hôm nay còn nằm ở trên giường chưa tỉnh lại.”
Sắc mặt Tiền thị nhất thời trở nên trắng bệch, gã sai vặt quỳ dưới mặt đất bắt đầu run rẩy.
Túc Hoài Cảnh nhếch môi, không chút để ý hỏi: "Sao hôm nay sợ thành như này rồi? Ngươi đã dẫn Tiền di nương đến Đường Hoa viện, nghĩ đến hẳn là những lời ban ngày kia là do di nương nói đúng không?”
Gã sai vặt lập tức lắc đầu: "Không phải, không phải!”
Tiền thị cũng có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng cắn cắn môi, suy yếu nói: "Hoài Cảnh đổ oan cho di nương rồi, lời đại nghịch bất đạo như vậy, sao ta dám nói chứ? Đường nhi là thế tử của vương phủ, có nó ở đây, vương phủ ngày sau mới có thể không ngừng thịnh vượng, tất cả mọi người ngóng trông nó sớm ngày khoẻ lại.”
“ Vậy sao? "Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng liếc bà ta một cái.
Tiền thị vội vàng gật đầu: " Đương nhiên rồi!" Sau đó dùng chân đá gã sai vặt kia một cái, cũng không thấy bà ta dùng bao nhiêu sức, người quỳ bên dưới lại không vững, trọng tâm cơ thể dịch chuyển, ngã sang một bên.
Gã ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lạnh lẽo của Túc Hoài Cảnh, cả người chấn động giống như là bị cái chết bao phủ.
Tiền thị nói: "Nô tài này là nô tài sinh ra trong nhà ta, thuở nhỏ đã hầu hạ bên người, một lòng bảo vệ chủ nhân, ngóng trông ta sẽ tốt hơn, lúc này mới mất quy củ không đúng mực, không biết giữ mồm giữ miệng, nói mê sảng lung tung, Hoài Cảnh con đừng để trong lòng.”
“ Không biết giữ mồm giữ miệng, nói mê sảng lung tung.” Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng lặp lại, không phân biệt được cảm xúc gì, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng mắt nhìn về phía Tiền thị: "Ta không tranh cãi với ngài đây là không biết giữ mồm giữ miệng hay là điều luôn giữ trong lòng, ta chỉ là có chút khó hiểu, di nương đã nói gã là nô tài từ nhà của ngài, nghĩ đến hẳn là đã vào vương phủ từ lâu, sao lại không nhận ra Ninh Tuyên Vương thế tử mà coi chúng ta là khách mới từ bên ngoài đến? Tuy là khách mới từ bên ngoài đến, nhưng hạ nhân có thể nói những lời nguyền rủa chủ tử kia, tùy ý nói cho người khác biết sao?”
“Nếu truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ thấy Ninh Tuyên Vương phủ ta thế nào? Trong phủ có gia quy không?”
Hoàng hôn buông xuống, gió bắc trong viện gào thét, giọng điệu Túc Hoài Cảnh không nhanh không chậm, chậm rãi hỏi xong, sau đó khẽ cười nhìn về phía Tiền thị, chỉ là trong mắt mang theo lạnh lùng khắc cốt ghi tâm.
Tiền thị căng thẳng, rốt cục ý thức được thế tử phi này không phải là người tốt.
Bà dừng một chút, nói: "Đúng là nô tài sinh ra trong nhà ta, chẳng qua là vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ hầu hạ cha mẹ, chưa từng vào phủ. Là sau khi ta mang thai, mẫu thân lo lắng những người ta mang từ nhà mẹ đẻ đến không đủ dùng, mới đưa nó vào, trùng hợp là mấy tháng nay thế tử gia vẫn không ở trong phủ, nó mới không biết mặt chủ tử.”
Túc Hoài Cảnh đối diện với bà, im lặng nhìn ánh mắt của bà, như là xem kỹ, nhưng lại giống như là thẩm phán hơn.
“Như vậy à. " Hắn gật đầu, nhẹ giọng nói, như là tiếp nhận lý do thoái thác của bà.
Tiền thị mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe hắn hỏi một câu như là nói chuyện phiếm: "Vậy những lời gã nói là nghe từ miệng ai đây?”
Túc Hoài Cảnh nói từng câu từng chữ thong thả lại rõ ràng: "Vừa không biết thế tử gia, thường ngày cũng không tiếp xúc, sao lại có thể có ác ý lớn và dũng khí lớn như vậy, làm ra chuyện không muốn sống như mắng chủ tử, còn rất thuận buồm xuôi gió nữa cơ chứ? Nghĩ đến nhất định là có người ngày ngày nhắc ở bên tai bị gã nghe thấy, năm rộng tháng dài, đương nhiên mà làm thật.”
Hắn dừng một chút, cười nhìn về phía Tiền thị, trong mắt đều là sắc lạnh: "Di nương cảm thấy thế nào?”
Tiền thị bị hắn nhìn làm cho hoảng hốt, nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng nói: "Ta cũng không biết nó nghe được từ đâu.”
Gã sai vặt thoáng chốc sợ hãi, vừa lăn vừa bò đến bên chân Túc Hoài Cảnh, khóc nói: "Quả thật không liên quan đến chủ tử tiểu nhân, là tiểu nhân nói bậy, là tiểu nhân nghe nói sức khoẻ thế tử gia kém, sống không được bao lâu, mới động tâm tư lệch lạc, là tiểu nhân đáng chết! Không liên quan đến di nương!”
Lúc này gã cũng không nói "Phu nhân tiểu nhân", Túc Hoài Cảnh cảm thấy nhàm chán.
Sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm túc, hầu như mỗi lần đối phương nói một câu đều trở nên lạnh lùng hơn, ngón tay chậm rãi xoa xoa tay cầm ghế, mãi đến khi đối phương nói xong nhiều lần dập đầu cầu xin tha thứ, trên mặt đất thấm ra một mảnh vết máu. Túc Hoài Cảnh mới ngước mắt nhìn Tiền thị một chút, nhẹ giọng hỏi: "Di nương cảm thấy nên xử trí người này như thế nào?”
Tiền thị sửng sốt, không biết tại sao, nhất thời cũng không dám đáp lời này của hắn, thử thăm dò ném vấn đề trở về: " Con cảm thấy thế nào?"
Túc Hoài Cảnh chẳng hề để ý nói: "Đây là người của di nương, sao ta dám xử trí cơ chứ? Chỉ là không lựa lời như vậy, khó bảo đảm một ngày nào đó lại hại chủ tử. Đường Đường tốt bụng, không so đo với gã, nếu đổi lại là người khác, chẳng lẽ còn muốn mang nô tài đến nhà nhận lỗi mỗi ngày sao?”
Những lời hắn nói đều là sự thật, Tiền thị giật mình, như có điều suy nghĩ một lát, đáy mắt xẹt qua một sự ngoan độc.
Túc Hoài Cảnh thấy thế khóe môi khẽ nhếch, đứng dậy cáo từ: "Ta phải đi xem Đường Đường đã tỉnh chưa, sắc trời đã tối, di nương đi chuyến này vất vả, vẫn là sớm trở về đi, dù sao cũng đang mang thai.”
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bụng Tiền thị, ý vị không rõ tràn ra tiếng cười khẽ.
Mang thai một cái thai chưa đầy ba tháng đã sắp xảy thai chết lưu, chẳng trách Dung Minh Ngọc quan tâm như vậy.
Nhưng......
Có liên quan gì với hắn chứ? Túc Hoài Cảnh nghĩ thầm.
Vẫn là trở về giúp Đường Đường nướng quýt thì tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]