Đường Hoa viện nửa năm không có người ở, vẫn không lộ vẻ tiêu điều.
Có hạ nhân ở lại trong viện, Vương Tú Ngọc cũng sẽ sai người kiểm tra định kỳ. Dung Đường và Túc Hoài Cảnh dẫn Lâm đại phu trở về trong viện, đúng lúc đụng phải sai vặt đang bày mâm trái cây bên lò lửa, hoan nghênh chủ nhân trở về.
Ấm trà đun trên lò, quả hồng chín đặt ở bên cạnh, Dung Đường ngồi trên giường nhỏ, tự nhiên vươn tay ra mời Lâm đại phu bắt mạch.
Y cười nói: "Lần này phương thuốc đại phu phối rất tốt, ta dùng xong sức khỏe tốt hơn nhiều.”
“Thế tử gia cát nhân tự có thiên tướng. "Lâm đại phu khách khí nói, bày ra một số dụng cụ rồi ngồi xuống bắt mạch cho Dung Đường.
Quýt ở phương nam đang vào mùa chín, Ninh Tuyên vương phủ nhận được mấy giỏ cam quýt lớn đưa tới từ trong thôn. Túc Hoài Cảnh lấy ấm trà xuống châm trà xong thì thay lưới sắt, bắt đầu nướng quýt cho Dung Đường.
Hắn chậm rãi lật cổ tay, tầm mắt lại hữu ý vô tình đánh giá thần sắc Lâm đại phu.
Túc Hoài Cảnh rất có lòng tin với y thuật của mình, nhưng đối với bản thân Dung Đường thì hắn tự nhận mình học nghệ không tinh.
Lâm đại phu lẳng lặng thăm dò mạch máu, lông mày nhợt nhạt nhíu lại, hỏi Dung Đường lúc xuôi nam có từng bị bệnh hay không.
Dung Đường vừa nói một câu "Vẫn như cũ", Túc Hoài Cảnh có chút trách móc nhìn y, nói: "Những ngày mưa to, y đau người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612083/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.