Dung Đường ở trong viện ngõ Vĩnh An hơn mười ngày, chuyện triều đình hậu cung tranh cãi thành cái dạng gì ở bên ngoài thì cũng chẳng liên quan gì tới y.
Y chỉ ngoan ngoãn dỗ con mình, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn bồi bổ cơ thể, tắm nắng đầu hạ làm một con sâu gạo lười biếng buồn ngủ.
Có đôi khi Túc Hoài Cảnh nhìn y mà không kìm được nghĩ: Còn muốn nuôi mèo gì chứ, lúc Đường Đường không tức giận ngoan hơn mèo nhiều.
Gió mây trôi êm đềm, thời gian trôi qua từng ngày, dần dần mang đến mùa hè nắng gắt dài đằng đẵng.
Một ngày nào đó sau giờ ngọ, Dung Đường nằm ở trong viện tắm nắng, đoán xem buổi tối hôm nay Túc Hoài Cảnh sẽ cho y ăn đồ ăn ngon gì với hệ thống. Đại nhân vật phản diện lại đi vào từ cửa viện, xách theo hai cái hộp đi tới chỗ y.
Dung Đường nằm trên giường, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Khóe môi Túc Hoài Cảnh bất giác nhếch lên, lại hạ xuống rất nhanh, cố ý nghiêm mặt đứng ở bên cạnh Dung Đường.
Dung Đường liền hỏi: "Là cho ta sao? Là quà hả?”
Thật ra y không nên chờ mong quà như vậy, trong nhà Đường Cảnh cái gì cũng là của Túc Hoài Cảnh, mà đồ đạc của Túc Hoài Cảnh lại cho Dung Đường vô điều kiện, trong viện này y muốn cái gì thì cứ việc lấy đi.
Nhưng mình nằm ở nhà, thấy Túc Hoài Cảnh mang theo hai cái hộp từ bên ngoài trở về, Dung Đường sẽ không kìm được muốn hỏi một câu.
Loại phản ứng này rất giống lúc đi học, sát vách ký túc xá có bạn học nuôi mèo, mỗi lần lên lớp xong trở về sẽ móc móc kéo kéo ống quần nhân loại, xem con sen hót cớt ra ngoài săn thú mang đồ ăn ngon gì về cho mình.
Dung Đường chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào. vừa nhìn hai hộp gấm trong tay Túc Hoài Cảnh vừa suy đoán bên trong là vật gì.
Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm y một hồi cũng hết cách, cứ nhìn thấy Dung Đường là tâm tình lại tốt hơn.
Có đôi khi hắn cảm thấy Dung Đường thật sự rất biết dỗ dành hắn, rất biết trấn an hắn.
Bảy ngày y té xỉu, trong lòng Túc Hoài Cảnh âm u đến hận không thể hạ độc câm bất kỳ vật sống nào xuất hiện trước mắt. Không có chuyện Bồ Tát nhỏ của hắn nằm bất động không thể nói chuyện, những người khác lại đều vui vẻ được.
Ngày Dung Đường tỉnh lại, ác niệm không thể cho ai biết của Túc Hoài Cảnh đã đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng đợi đến khi Dung Đường dịu ngoan tựa vào trong lòng hắn nhẹ nhàng nói một câu "Ngươi nhốt ta lại đi", sau đó thật sự ngoan ngoãn không gặp người cũng không rời đi, mỗi ngày đều ở trong viện nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh phát hiện tâm tư xấu xa của mình dần dần đã bị đ è xuống.
Hắn đã không còn tức giận từ lâu rồi, hắn rất khó giận Dung Đường lâu như vậy, không ai cam lòng nổi giận với y.
Mắt Dung Đường sáng lên, "Bịch" một cái từ trên giường ngồi dậy, dáng vẻ siêu cấp chờ mong: "Ngươi vào tiệm mua giúp ta sao?”
Túc Hoài Cảnh rốt cuộc không đè nén được ý cười, khom lưng dắt tay y vào nhà: "Đổi mùa, lúc trước làm trang phục cưới có đo kích thước, cách đây không lâu ta về vương phủ xin mẫu thân, ấn theo kích thước tới tiệm làm cho ngươi mấy bộ trang phục mùa hè.”
Dung Đường thuận miệng hỏi: "Ngươi hồi phủ rồi, nương có nhớ ta không?”
Túc Hoài Cảnh liếc y một cái, hung tợn nói: "Nương bảo ta nhốt ngươi ở nhà không cho ngươi ra ngoài, miễn cho vừa ra ngoài là gặp gió cảm lạnh không ăn cơm không ngủ ngất đi.”
Dung Đường ngẩn ra, cổ rụt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta không muốn ra ngoài.”
Lòng Túc Hoài Cảnh thoáng cái mềm nhũn. Trong hộp có tổng cộng bốn bộ trang phục mùa hè, dùng tơ lụa thời hưng và cẩm tú thượng cống, đa dạng phức tạp xinh đẹp, chế tác tinh xảo cầu kỳ, mặc vào một cái lại cầm thêm một cây quạt, ai nhìn vào trông cũng như thiếu niên xinh đẹp tiêu sái sáng láng.
Dung Đường rất thích, cong mắt lấy ra một bộ so vào người.
Túc Hoài Cảnh nói: "Thay đi.”
Dung Đường: "Ở nhà thì thay quần áo gì?”
Túc Hoài Cảnh nhìn y hai giây, không nhịn được cười, rất là dung túng: " Dẫn ngươi ra khỏi phủ, Thục Đạo Các mới làm nồi lẩu mới, mang ngươi đi ăn lẩu.”
Rốt cuộc hắn vẫn không nhẫn tâm nhốt Dung Đường cả đời thật, cho dù là thú nhỏ ngoan ngoãn nghe lời đến đâu thì vẫn phải chạy trong rừng.
Dung Đường sửng sốt một lát, đôi mắt cong lên, không hỏi hắn nữa, hết giận: "Được.” Dừng một chút, y còn nói: "Cảm ơn ngươi.”
-
Ngõ Vĩnh An ở phía nam Ngu Kinh, Thục Đạo Các ở phía tây.
Dung Đường thay quần áo xong đi ra cửa, đã thấy Song Phúc Song Thọ trông mong chờ ở trước cái cọc buộc ngựa, vừa nhìn thấy y là mắt sáng lên.
Dung Đường cảm thấy buồn cười: "Đây là ánh mắt gì thế, ta cũng đâu có chết - -” Lời còn chưa dứt, tay đã bị người ta nhéo một cái. Dung Đường bị đau quay đầu, thấy Túc Hoài Cảnh đang mang theo ý cảnh cáo nhìn chằm chằm y, thần sắc rất là lạnh lùng.
Dung Đường lập tức sợ hãi: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Giọng Túc Hoài Cảnh rất lạnh: "Ta không thích.”
Dung Đường bĩu môi không dám lên tiếng, Song Phúc ở bên cạnh nháy mắt với y, Dung Đường còn chưa kịp quay qua, đã bị Túc Hoài Cảnh đẩy lên xe ngựa.
Dung tiểu thế tử tương đối ai oán, cảm giác được đãi ngộ không tốt bằng việc bị nhốt ở trong phủ. Y hơi lộ vẻ oán niệm nhìn Túc Hoài Cảnh, Túc Hoài Cảnh nhìn y một cái, bất đắc dĩ gọi: "Đường Đường.”
“Ờ. "Dung Đường đáp.
Túc Hoài Cảnh càng thêm bất lực, đẩy thịt khô chuẩn bị trong xe ngựa tới trước mặt y. Bản thân cũng không thể nói rõ là hắn đang thỉnh cầu hay là thương lượng, dù sao nghe thế nào cũng không phải mệnh lệnh, có gió thổi qua chắc sẽ sợ tới quỳ xuống mặt đất.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng lúc nào cũng làm ta sợ.”
Dung Đường hơi giật mình, chớp chớp mắt.
Túc Hoài Cảnh dắt tay của y qua, ấm áp, mềm mại, rồi lại có thể sờ đến xương cốt cứng rắn của thiếu niên.
Hắn nói: " Ngươi đừng ngủ mà không nói tiếng nào, như vậy ta sẽ cảm thấy..." Hắn dừng một chút, bên ngoài xe phố dài huyên náo, hoàng hôn buông xuống kinh đô Đại Ngu, lũ trẻ về muộn cười đùa chạy nhảy, người bán hàng rong rao bán chật ních làm thành tốp năm tốp ba hai bên đường, vài nhà khói trắng bốc lên từ ống khói, mùi thơm của thức ăn đang thoang thoảng trong không khí.
Đây là một ngày tương đối bình thường, cũng là một ngày lặp lại ngàn vạn lần của người dân Đại Ngu.
Túc Hoài Cảnh cúi thấp đầu, lông mi che khuất ánh mắt nên không thấy rõ sắc thái trong đó, giọng hắn rất nhẹ, gần như không nghe thấy: "Ta sẽ cảm thấy ngay cả ngươi cũng không cần ta.”
Dung Đường chợt cả kinh, ngón tay bất giác nắm chặt, trở tay nắm lấy bàn tay Hoài Cảnh, trong đôi mắt xẹt qua đau thương thâm trầm.
Y hoảng sợ nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể trước khi Túc Hoài Cảnh kịp phản ứng, giấu đi những cảm xúc đột ngột dâng lên, sau đó mở mắt vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Túc Hoài Cảnh, hứa hẹn với hắn: "Ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Vĩnh viễn sao?”
Dung Đường lập tức im lặng, y muốn nói “Đến khi ta chết mới thôi" như trước kia. Nhưng vừa mới dọa đến Túc Hoài Cảnh, lý trí và tình cảm của y đều nói cho y biết đáp án này không thích hợp.
Vì thế Dung Đường suy nghĩ một hồi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Túc Hoài Cảnh, nói: "Vĩnh viễn.”
Ít nhất trước khi ta tiêu vong, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại ngươi.
Cho nên cũng không tính là nói dối lừa gạt được.
-
Thục Đạo Các.
Trong lầu vẫn náo nhiệt như trước kia, rõ ràng đã vào hạ nhưng khách nhân lui tới không giảm mà còn tăng. Dung Đường lại một lần nữa kinh ngạc với đầu óc kinh doanh của đại nhân vật phản diện.
Theo thường lệ không cần lấy số, lầu ba có nhã gian giữ lại cho bọn họ. Dung Đường bước vào nhìn, phát hiện trong góc đặt một chậu nước đá nhỏ.
Y hơi lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua Túc Hoài Cảnh.
Gã sai vặt dẫn bọn họ vào nói: " Ông chủ nói lo khách quý lúc ăn lẩu bị cay hoặc là nóng đến muốn mức c ởi quần áo, lo thời tiết bây giờ buổi tối gió thổi cảm lạnh, cho nên mới cố ý chuẩn bị băng hạ nhiệt độ, nếu thế tử gia cảm thấy lạnh, gọi nhỏ một tiếng tiểu nhân sẽ dọn nó đi.”
Dung Đường lắc đầu nói không cần, rồi vui vẻ chạy đến bên cửa sổ nghịch đá.
Sức sản xuất của Đại Ngu thấp, rất nhiều thứ y nhìn quen lắm rồi thì ở bên này đều cực kỳ hiếm thấy, chứ đừng nói đến khối băng.
Dưới tháng tư, nhiệt độ tăng lên, không đến mức quá nóng, Dung Đường thậm chí còn có thể nằm trong sân tắm nắng, nhưng lúc ăn lẩu có đá hạ nhiệt độ, thấy thế nào cũng rất hưởng thụ.
Dung Đường vớt một miếng băng vỡ lên, đặt ở lòng bàn tay chơi đùa, ánh sáng hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ nhuộm cho người y một dáng vẻ dịu dàng.
Lúc đầu Túc Hoài Cảnh muốn ngăn cản không cho y đụng vào băng, thế nhưng nghĩ lại, đụng một miếng băng mà thôi, nhiều nhất thì lòng bàn tay bị lạnh, sẽ không tệ hơn việc nôn ra nước chua mà bất tỉnh.
Dung Đường ở trong phạm vi tiếp nhận của hắn chơi thế nào cũng được, chơi thế nào Túc Hoài Cảnh cũng có thể điều trị cho y.
Cho nên hắn không quan tâm, nhìn Dung Đường một lát, liếc mắt, chợt thoáng thấy trên con đường dài phía dưới có một nhóm người.
Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm, còn chưa kịp lên tiếng, Dung Đường ở bên cửa sổ cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên, quay đầu hỏi: "Hoài Cảnh, ta nhìn thấy Kha Hồng Tuyết, có thể mời bọn họ cùng lên ăn lẩu không?"
Túc Hoài Cảnh: "......”
Hắn trầm mặc một lát, cúi đầu rầu rĩ nở nụ cười: "Có thể.”
Vì thế Dung Đường xoay người bỏ đá xuống, giơ tay vẫy xuống dưới lầu: "Kha đại nhân, Mộc đại nhân, Tiểu Lư, ăn lẩu không?”
Túc Hoài Cảnh nhìn động tác của y cảm thấy Dung Đường thật sự rất giỏi làm hắn vui vẻ.
Rõ ràng là thế tử Ninh Tuyên Vương tôn quý vô cùng, rõ ràng là thiên hoàng quý tộc, nhưng ngay cả muốn mời bằng hữu cùng ăn bữa cơm y cũng phải thương lượng với mình trước rồi mới hành động. Cảm giác được trân trọng và tôn trọng này thực sự rất gây nghiện.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy, đi ra ngoài cửa sổ cầm tay Dung Đường, cúi đầu chậm rãi lau nước đá dính vào.
Cửa bao sương bị người gõ vài cái, gã sai vặt đẩy cửa ra, Kha Hồng Tuyết phe phẩy quạt lách vào, vừa thấy người đã cười: "Đã lâu không gặp nha Thế tử gia, thân thể có khá hơn chút nào không?’
Dung Đường muốn gật đầu, tâm niệm xoay chuyển, ho nhẹ một tiếng, đặc biệt suy yếu nói: "Không tốt.”
Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, bất giác nhíu mày lo lắng, vừa ngước mắt lại thoáng nhìn mắt Dung Đường sáng ngời, sau khi phản ứng một giây im lặng nở nụ cười, cúi đầu không nhìn mấy người ở cửa.
Dung Đường nhìn Kha Hồng Tuyết, úp sọt, "Đều là tại bữa sáng của ngươi làm ta buồn nôn, làm hại ta hôn mê bảy ngày.”
Kha Hồng Tuyết sửng sốt dừng bước, hơi mở to hai mắt nhìn y nửa ngày, quay đầu cáo trạng với Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, y lừa ta kìa.”
Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, nói với Dung Đường: " Mấy ngày nay Thế tử gia không ở vương phủ nhỉ? Ta và Hồng Tuyết vài ngày trước đi bái phỏng, lại nghe người gác cổng vương phủ nói các ngươi sau khi hội Chiết Hoa kết thúc vẫn chưa trở về.”
Dung Đường có hơi kinh ngạc, Mộc Thiếu Khanh cương trực công chính chán ghét người kết bè kết cánh, toàn bộ triều đình y cũng chỉ có lui tới với Kha Hồng Tuyết, người sau nghiêm túc mà nói vẫn không thể tính là một quan viên triều đình.
Lần này y tới vương phủ, rơi vào trong mắt người có tâm, khó tránh khỏi sẽ không bố trí bịa đặt.
Dung Đường thoáng cảm động, lắc đầu: "Không có ở đó, mấy ngày nay ta vẫn ở nhà Hoài Cảnh.”
“……”
Túc Hoài Cảnh dừng động tác lau tay, bất giác ngẩng đầu nhìn y.
Dường như vừa rồi Mộc Cảnh Tự còn muốn nói gì đó, nghe vậy liền kẹt lại.
Lư Gia Hi từ khi vào cửa đã không biết làm thế nào, ánh mắt không biết đặt ở đâu, mũi chân không biết xoay ở đâu co quắp lại vọt lên.
Không khí im lặng hồi lâu, Kha Hồng Tuyết khép quạt lại, kéo ống tay áo Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, chúng ta đi thôi. Thế tử gia không phải muốn mời chúng ta ăn lẩu, y muốn khoe khoang y và Thế tử phi ân ái cỡ nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
A Tuyết: Con mẹ nó ngươi muốn cho ta ăn thức ăn cho chó mà nhìn không ra?!!! (Vô năng cuồng nộ)
Đường Đường: Cái này ăn không vô à?Ta còn chưa cho ngươi xem bộ đồ mới của ta đâu. [Ghét bỏ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]