“Hoài Cảnh, ngươi ngủ lâu quá nha. "Dung Đường đứng lên bước nhanh tới trước mặt Túc Hoài Cảnh, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Chính y ngủ qua bảy ngày vô tri vô giác, lúc nhìn thấy Song Phúc cũng không cảm thấy có bao nhiêu thay đổi, chuyện y té xỉu quá mức bình thường, hai tháng không ngất xỉu y cũng không thể quên được cảm giác này.
Nhưng Túc Hoài Cảnh đứng ở trước mặt y, ánh trăng rơi vào đình viện, hắn cúi đầu không mang theo bất kỳ biểu tình gì nhìn mình. Trong lòng Dung Đường căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đen không ngừng khổ sở và đau lòng của hắn.
Dung Đường mím môi, tự biết mình đuối lý bèn hạ giọng xuống tám độ, chột dạ hỏi: " Ngươi đói bụng không, có muốn đi ăn cơm không?”
Ban đêm có gió, trong viện trồng cây, gió thổi xuyên qua kẽ lá tạo ra âm thanh xào xạc rất dễ chịu và mát mẻ.
Lúc Dung Đường ra ngoài là giữa trưa, mặc một bộ trang phục mùa xuân màu xanh nhạt, đứng dưới ánh trăng trước mái hiên càng giống tiên nhân trên trời.
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh thâm thúy, nhìn về phía Dung Đường đang sợ hãi hỏi hắn, ngăn chặn ý niệm lan tràn trong lòng, hỏi: "Ngươi không lạnh sao?"
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, Dung Đường hơi giật mình, lại gần một chút, lắc đầu: "Không lạnh - -”
Lời còn chưa dứt mũi đã bắt đầu ngứa, Dung Đường nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, quay đầu che miệng mũi: "Ắt xì.”
Dung Đường: "......”
Y càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605312/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.